Advertise here
Không Còn Hối Tiếc

Chương 3



Quả nhiên, chưa đầy nửa khắc, đã có một đám người ùa đến, chặn kín cửa phòng Tần Yến.
Then cửa chưa cài, bọn họ dễ dàng phá cửa xông vào.
Ngoài cửa, tiếng hỏi đầu tiên giả vờ nghi hoặc, tất nhiên là do Tô Minh Nghiên thốt ra:
“ Tỷ tỷ? Sao tỷ lại ngủ trong phòng của Tần công tử?”
4
Sống lại một đời, ta nhìn Tô Minh Nghiên một cách mới mẻ.
Nàng ta tuy là thứ nữ nhưng vì di nương mất sớm, từ nhỏ đã được nuôi dưỡng dưới gối của mẫu thân ta,
cùng ta lớn lên.
Mẫu thân ta chưa từng bạc đãi nàng ta, ta là đích trưởng tỷ, cũng luôn quan tâm chăm sóc, bất kể có y phục
trang sức gì, đều không quên nàng ta.
Nhưng nàng ta lại ít khi mặc những thứ chúng ta tặng.
Nàng ta thích mặc màu trắng nhạt, trang điểm nhẹ nhàng, trâm cài bằng gỗ, vòng đeo bằng ngọc.
Nàng ta giỏi pha trà, lúc pha trà luôn đọc thơ của trà thánh:
“Không thèm bình vàng, không thèm chén ngọc; không thèm sáng vào chầu, không thèm tối vào cung; chỉ
thèm nước sông Tây Giang, từng chảy xuống thành Kinh Lăng.”
Ta từng cho rằng nàng ta tính tình đạm bạc, không màng thế sự nên mới không thích những gấm vóc hoa
mỹ.
Nhưng hóa ra không phải.
Chỉ là từ nhỏ nàng ta đã hiểu được đạo lý tỏ ra yếu đuối và nghèo khó trước mặt người khác mà thôi.
Nàng ta càng ngoan ngoãn hiểu chuyện, váy áo càng giản dị, mọi người càng thương xót nàng ta.
Huống hồ——
Người đẹp nhất là khi mặc đồ tang.
Tô Minh Nghiên chính là người hiểu rõ đạo lý này.
Nàng ta cho rằng như vậy sẽ khơi dậy lòng bảo vệ của thái tử.
Nàng ta cho rằng thái tử, quả thực như lời đồn, là người ôn hòa nhân hậu nhất thiên hạ.Ta cười với Tô Minh Nghiên:
“Muội vừa nói gì?”
Nàng ta có lẽ không ngờ ta lại không hề hoảng hốt nên biểu cảm có chút cứng đờ.
Nhưng nàng ta đã giả vờ mười mấy năm, ván cờ hôm nay nàng ta nhất định phải thắng, tự nhiên sẽ không
dễ dàng từ bỏ.
Thần sắc nàng ta từ nghi hoặc chuyển sang kinh ngạc, ngay cả đôi mắt cũng đỏ hoe, thật giống như đang
đau lòng vì ta:
“Tỷ tỷ! Tỷ say rượu thì nên đến phòng khách nghỉ ngơi, sao lại ngủ trong phòng của Tần công tử?”
Chát!
Ta trực tiếp tát nàng ta một cái.
Nửa bên mặt nàng ta đỏ bừng, thậm chí còn bị móng tay ta cào rách.
Nàng ta ngây người nhìn ta không thể tin nổi.
Những người hóng chuyện cũng im lặng.
Ta xoa xoa tay:
“Con mắt nào của muội nhìn thấy ta ngủ ở chỗ Tần công tử?
“Phụ mẫu thường dạy bảo chúng ta, khi làm khách ở nhà người khác, phải cẩn thận lời nói và hành động.
“Ta chỉ đến tìm Tần công tử mượn “Xuyên vực chí.” nhưng muội lại loan truyền trước mặt mọi người rằng ta
say rượu, tìm đến đây, mở miệng nói ra toàn lời vô nghĩa.
“Muội muốn hủy hoại danh tiếng của ta? Hay là muốn làm nhục phủ Thái phó?
“Cái tát này, có oan không?”
Ta quang minh chính đại.
Trong kế hoạch của Tô Minh Nghiên, đáng lẽ ta phải bất tỉnh nhân sự trong căn phòng này, mặc cho nàng ta
tạt nước bẩn vào người.
Hoặc là, cho dù ta có tỉnh dậy, cũng phải giống như kiếp trước, vì danh dự của gia tộc mà nhẫn nhịn một
thời gian, không vạch trần nàng ta trước mặt mọi người, đem cuộc đấu tranh giữa hai tỷ muội ra ngoài ánh
sáng.Nhưng ta lại thu dọn mọi thứ xong xuôi, ngồi đây chờ nàng ta.
Mọi người không phải kẻ mù——
Lúc này đây.
Trong phòng của Tần Yến, giường chiếu chỉnh tề.
Y phục của ta cũng không hề nhăn nhúm.
Những người tụ tập ở đây đều xuất thân từ các gia tộc danh giá, chuyện dơ bẩn trong hậu viện, ai mà chưa
từng thấy?
Ta chỉ cần nhắc nhẹ một chút, họ tự khắc sẽ hiểu rõ ngọn nguồn.
Ta cố ý nói ra, để những người trong các gia tộc này hiểu rằng——
Họ đều bị Tô Minh Nghiên lợi dụng làm quân cờ.
Từ nay về sau, họ không thể tin một lời nào của Tô Minh Nghiên nữa.
Quả nhiên, ta lướt mắt nhìn một vòng, sau khi nhận ra mình bị lợi dụng, sắc mặt mọi người đều rất khó coi.
Tô Minh Nghiên bị ta tát một cái, trong mắt hiện lên vẻ căm hận nhưng ngay giây tiếp theo, lại trở thành vẻ
mặt đầy ấm ức, đáng thương.
Đáng tiếc, sẽ không còn ai bênh vực nàng ta nữa.
Mọi người lần lượt cáo lui.
Xung quanh trở nên yên tĩnh.
Tô Minh Nghiên mắt đỏ hoe nhìn về phía thái tử:
“Điện hạ…”
Nàng ta muốn nói lại thôi.
Thái tử không đáp lời nhưng lại đi đến trước mặt, hỏi ta:
“Diệu Diệu, tay có đau không?”
Tô Minh Nghiên kinh ngạc nhìn thái tử, cắn chặt môi.
Nàng ta chắc chắn không ngờ, thái tử vẫn luôn ôn hòa ấm áp, đối xử với nàng ta rất tốt nhưng lần này nàng
ta bị ta đánh, khóc lóc thảm thương như vậy, thái tử lại làm như không thấy.Hắn chỉ hỏi ta có đau tay không.
Ta và hắn nhìn nhau qua một kiếp.
Thái tử Dung Ngọc, tài hoa hơn người, dung mạo như hoa mùa xuân, thanh nhã thoát tục.
Hôm nay hắn mặc một bộ hoa phục màu tím đỏ, đôi mắt sáng như sao, khuôn mặt tuấn tú ôn nhu.
Thiên hạ đều nói, Dung Ngọc tính tình ôn hòa, tương lai nhất định sẽ trở thành minh quân.
Kiếp trước, ta và hắn là thanh mai trúc mã.
Ta gánh vác vinh nhục của gia tộc, từng lập chí phải làm tốt vai trò thái tử phi của hắn, tương lai còn phải
làm tốt vai trò hoàng hậu của hắn.
Ta từng nghĩ sẽ cùng hắn ngắm nhìn giang sơn tươi đẹp, thịnh thế phồn hoa.
Nhưng sau này, tất cả đều trở thành trò cười.
Ai mà ngờ được, hắn ôn nhu như vậy, hỏi ta có đau tay sau khi đánh người——
Tương lai lại giết chết đệ đệ ruột của ta, tru di cả nhà ta, hại cả nhà họ Tô của ta?
Mà lúc này——
“Lòng bàn tay đều đỏ hết rồi.”
Dung Ngọc nâng tay ta lên, nhẹ nhàng xoa bóp vài cái.
Giống như đang đau lòng vì ta.
Nói ra thật buồn cười, cho đến tận bây giờ, ta vẫn không hiểu lắm, tại sao sự dịu dàng trong mắt hắn lại có
thể diễn xuất chân thật đến vậy.
Đầu ngón tay Dung Ngọc hơi lạnh, giống như tuyết mới tan trên khe núi.
Đáng tiếc, thứ ta cần là ngọn lửa mới có thể sưởi ấm.
Ta không vội rút tay về, mà ngẩng đầu lên, vô thức nhìn về phía Tần Yến…
Ta muốn biết, hắn có để ý không?


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner