Anh ta: “Điềm Điềm nào?”
Tôi: “Động Bàn Tơ.”
Phó Minh lập tức bừng tỉnh, vui vẻ chỉ vào mũi cô ta:
“Haha, anh đã bảo là mũi em P mà! Trong ảnh thì cao, ngoài đời thì cánh mũi to thế này, chắc chắn là hàng fake!”
Điềm Điềm nghẹn họng, mặt đỏ bừng, không biết phản bác thế nào.
Có lẽ cô ta chưa từng bị ai đối xử như vậy, cũng có thể đây là lần đầu tiên cô ta gặp một thằng đàn ông không có tí tế bào ga-lăng nào.
Phó Minh vừa dứt lời, cô ta lập tức úp mặt xuống bàn, vai run run, tiếng nức nở khe khẽ truyền đến tai tôi và anh ta.
Dù tôi rất ghét kiểu chiêu trò của cô ta, nhưng dù sao cũng là con gái.
Chọc người ta khóc thật rồi, cũng thấy hơi khó xử.
Tôi huých cùi chỏ vào người bên cạnh, hất cằm ra hiệu:
“Anh làm cô ta khóc đấy, tự giải quyết đi.”
Phó Minh gãi đầu, sau đó làm một chuyện mà đến giờ tôi vẫn không hiểu nổi anh ta có bị ngốc thật không.
Anh ta điềm tĩnh nói:
“Bảo bối, xem anh đây.”
Câu này làm tôi tưởng anh ta sắp tung ra tuyệt chiêu gì đó.
Kết quả là…
Anh ta ngồi xổm xuống, nghiêng đầu chui xuống gầm bàn, nhìn chằm chằm Điềm Điềm đang vùi mặt vào cánh tay.
“Để anh xem là khóc thật hay giả khóc.”
Điềm Điềm vốn dĩ chỉ làm màu, nhưng lần này thì khóc thật luôn.
Tôi tối sầm mặt, chỉ nghe thấy Phó Minh hắng giọng:
“Đừng khóc, tôi hát cho cô nghe một bài.”
“Tuổi trẻ có chí khí hiên ngang, thân như núi sông vững chãi…”
Tôi bịt miệng anh ta, kéo đi luôn.
Không đi ngay, Điềm Điềm chắc phát điên mất.
Trong lòng cô ta điên cuồng gào thét với hệ thống:
“Người này thực sự là nam chính sao? Sao nói chuyện lại chua ngoa như vậy, chẳng có chút khí chất nam chính si tình nào hết. Người bên cạnh hắn cũng chẳng giống nữ phụ ác độc, trông lại càng giống nữ chính hơn ấy!”
Hệ thống đáp lại cô ta:
“Nam chính là Phó Minh, không sai đâu.”
Nói thật, tôi cũng từng nhiều lần nghi ngờ liệu Phó Minh có phải nam chính thật không.
Anh ta có đủ mọi đặc điểm bên ngoài của một nam chính.
Chỉ có điều tính cách thì… hơi “nhảy số”.
Trông không giống nam chính, mà giống một nam phụ vui vẻ đang nhảy múa trên con đường “tự hủy” hơn.
5
Năm thứ năm sau khi kết hôn, tôi đợi được một nữ chính khác – thư ký của Phó Minh.
Tôi tặc lưỡi ngạc nhiên.
Hóa ra nữ chính còn có chế độ làm việc theo ca?
Một người xuyên không không đủ, thì đổi nguyên một đội xuyên đến thay phiên nhau sao?
Đúng lúc tôi đang chuẩn bị tinh thần, lên dây cót đối phó với nữ chính tiếp theo, thì bỗng nhiên… thư ký biến mất.
Tôi không phục, bám vào khe cửa phòng tắm, nghiêng người hỏi Phó Minh:
“Thư ký của anh đâu rồi?”
Phó Minh ngẩn ra một giây, sau đó nghiêm túc đáp:
“À, cô ta trộm đồ mà? Anh đưa đến đồn cảnh sát rồi.”
“?”
Người ta là nữ chính đó má ơi!
Phó Minh chẳng hề nghe thấy tiếng lòng của tôi.
Nhìn tôi cứ ngồi chồm hổm trước cửa phòng tắm không chịu đi, anh lại tưởng bệnh cũ của tôi tái phát.
Anh khẽ cười, ánh mắt tràn đầy cưng chiều, đưa tay kéo tôi một cái.
Sàn phòng tắm quá trơn, tôi lảo đảo một chút, thế là ngã thẳng vào bồn tắm.
Quần áo ướt hết, nước bắn tung tóe.
Tôi không còn cách nào khác, đành vươn tay ôm lấy Phó Minh, tránh cho bản thân trượt xuống.
Anh ta lại hiểu sai ý, nắm lấy tay tôi đặt lên cơ bụng mình, ánh mắt như muốn nói:
“Anh hiểu em quá mà, cứ sờ đi, đồ hư~”
Ừm…
Thôi được rồi, đã vậy thì tôi sờ một cái…
Tiện thể, hôn một cái nữa.
Phó Minh khe khẽ kêu đau, còn tôi thì mắt sáng rực.