6.
Tôi đưa Trương Vân đến ngồi trong phòng giáo vụ đợi thầy.
Tôi đã đánh nhau với đám nữ sinh đó.
Vì tôi đã tàn nhẫn giật tóc một đứa nên khi các giáo viên vào thì họ chỉ thấy đám ấy là kẻ yếu thế.
Cuộc ẩu đả bắt đầu vì một cô ả nóng tính đã đập hộp bánh quy thiếc vào mặt tôi.
“Chị nên làm gì đây?” Trương Vân sợ hãi khóc, tôi nghi ngờ rằng cô ấy được làm từ nước và không ngừng
khóc.
“Chúng ta có thể làm gì? Khi lão Vương tới, cô có thể nói sự thật. Cô ả kia bị rụng tóc còn đầu tôi thì bị tróc
da.” Tôi chỉ vào vết cắt nhỏ còn chưa lau sạch máu, gần như sắp lành.
“Thật ra… bọn họ không có nói sẽ không trả lại tiền.” Trương Vân thận trọng nói.
“Đám đó sẽ trả lại tiền sao? Lũ nó đã nợ hơn nửa tháng rồi đấy.” Tôi chỉ thấy nhức đầu.
“Nhưng nếu chúng ta gây rắc rối như thế này, chúng ta sẽ bị đình chỉ học.”
“Dừng lại, dừng lại. Cô vẫn muốn bị lợi dụng và tiếp tục tiêu tiền vì đám đó à? Tiền của ai? Cô kiếm được
tiền à? Còn không phải được cho sao…” Tôi vì quá bực bội nên lỡ lời. Khi nhìn thấy Trương Vân cúi đầu, tôi
đã tự tát vào miệng mình.
Được rồi, bây giờ tôi đã trở thành cô gái thô lỗ, ngỗ ngược, bướng bỉnh và vô lý.
Bố tôi hôm nay không rảnh, người đến chính là Trương Tú An.
Trương Tú An và Trương Vân tính cách khá giống nhau, họ luôn thích giữ im lặng.Nhưng từ khi tôi lấy ghế đập người phụ nữ họ Tiết kia, tôi đã hiểu rằng có những chuyện càng nhịn càng tệ
và hậu quả của việc đó là bản thân chỉ càng đau khổ hơn.
Tôi lấy ra sổ tay của Trương Vân và bắt đầu nói chuyện với các phụ huynh khác.
“Các cô các chú có khả năng sinh con thì cũng nên có khả năng nuôi con, đừng để con mình phải đi xin ăn
người khác.”
“Con gái của chú bị mất nhúm tóc, còn mặt cháu thì bị rách thế này. Ai sẽ bồi thường cho cháu?”
“Một mình cháu bị năm người bọn họ đánh. Nếu cháu không chống trả thì người thua sẽ là cháu, thế mà
cháu trở thành người bắt nạt sao?”
“Trong lớp học có hệ thống giám sát hoạt động 24/24. Xin mời các cô chú xem qua là khi nào con của các vị
đưa tiền. Nếu họ không trả tiền cho cháu thì cháu phải quỳ xuống cầu xin họ trả tiền cho cháu hay thế nào?”
Các giáo viên vội kéo tôi lại.
“Được rồi, được rồi, Vương Thu, đừng tức giận.”
Hiệu trưởng không dám lớn tiếng với tôi, ông ấy vô cùng khách khí. Bởi vì điểm số học tập của tôi ở trường
rất tốt. Cuối cùng, sự việc này khiến chúng tôi phải nghỉ học một tuần và Trương Vân chuyển sang học lớp
của tôi.
Trên đường về nhà, Trương Vân không dám nói lời nào, Trương Tú An vừa lái xe vừa như muốn nói gì đó.
“Dì muốn nói gì?” Tôi hỏi, mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Tiểu Thu… Hôm nay chúng ta quá xúc động phải không?” Trương Tú An trầm giọng hỏi.
“Có thể, nhưng nếu hôm nay không giải quyết triệt để thì Trương Vân sẽ tiếp tục bị người ta ứ.c h.i.ế.p.” Tôi
lạnh lùng đáp.
“Cùng lắm là chuyển sang trường khác thôi. Đám đó trả cho Trương Vân hơn 400 tệ. Mới một tháng thôi
đấy. Dì nghĩ xem, nếu để chuyện này tiếp tục thì chuyện gì sẽ xảy ra nữa?”
“Bây giờ dì muốn đưa cô ấy lành lặn về nhà, hay muốn đưa xác về?”
Tiêu rồi, miệng tôi lại nhanh hơn não.
Một trong những lý do khiến tôi không thích nói chuyện là vì miệng tôi luôn nói ra những lời khiến người
khác tổn thương.
“Chị định báo với giáo viên…” Trương Vân nhẹ nói. “Nếu việc báo giáo viên có ích thì nạn bắt nạt trong trường đã không còn tồn tại.” Tôi trợn mắt, hai mẹ con
đều không dám lên tiếng.
Khi còn học cấp hai, tôi là người bị bắt nạt ở trường vì không có mẹ, vì trông tôi vụng về và vì tôi trông giàu
có.
Tôi bị cắt tóc, đến gặp thầy khóc, thầy đã phê bình bọn nó ngay trên lớp. Nhưng sau đó, tôi đã bị trả thù tàn
khốc hơn. Cây bút mẹ để lại đã bị làm hỏng.
Ngày hôm đó, không ai ngăn cản tôi và tôi đã vật lộn với đám người đó.
Tôi đánh bốn người, cào mặt một đứa và cắn vào tay một đứa khác.
Cánh tay của tôi cũng bị com-pa rạch một đường, máu vẫn tiếp tục chảy nhưng tôi làm như không đau và
b.ó.p c.ổ đứa đã tổn thương tôi bằng bàn tay đầy máu của mình.
Sau khi bố tôi đến trường, tôi vẫn còn như chó điên, nhưng bố không trách tôi, kiên quyết bảo vệ tôi, cuộc
sống sau đó của tôi rất yên bình, tôi tin chắc rằng giải pháp tốt nhất cho loại rắc rối này là tự mình đứng lên.
7.
Bố tôi về nhà vào ngày thứ ba tôi bị đình chỉ và nghiêm túc nói với chúng tôi rằng ông đã nói chuyện với nhà
trường và ông tin rằng hình phạt dành cho những kẻ bắt nạt là chưa đủ. Tôi được ông ấy gọi vào phòng làm
việc.
“Trước hết, bố muốn cảm ơn hành động của con, bạn học Vương Thu.”
Bố tôi đẩy một tách trà cho tôi: “Nhưng con vẫn còn hơi bốc đồng, nếu con bị thương thì sao?”
Tôi nhấp một ngụm, thấy đắng gần chết liền đặt xuống.
“Cảm ơn vì cái gì? Vì đã giúp đỡ hai mẹ con vô dụng đó à?”
Bố bất lực nhìn tôi: “Dì Trương và Vân Vân đều là người đáng thương. Họ giống như những con chim sợ
cành cong…”
Bố tôi bắt đầu kể cho tôi nghe chuyện của Trương Tú An.
Bà ấy gặp phải người chồng cũ nghiện rượu, từng bạo hành gia đình, Trương Vân thường xuyên bị đ.ấ.m
đ.á. Vì con gái nên Trương Tú An muốn ly hôn nhưng lại gặp đủ chuyện cản trở.
Ngày qua ngày bị h.à.n.h h.ạ, hai mẹ con Trương Tú An cứ thế mà luôn mềm yếu, sợ hãi, nhẫn nhịn. Hơn
nữa tên cặn bã kia còn có chút b.i.ế.n t.h.á.i, thường xuyên giày vò tinh thần của hai mẹ con.