Advertise here
Ký Hiệu Ly Hôn

Chương 5



11

Tôi nhìn kim đồng hồ tốc độ đang giữ ở mức 40 km/h mà có chút hoảng sợ.

“Tô tổng, có thể lái chậm hơn chút được không?”

“Không sao, tôi quen đường này rồi.”

Nói vậy, nhưng anh ta vẫn giảm tốc độ thêm một chút.

Chạy hơn nửa tiếng, có lẽ tâm trạng anh ta cũng đã dịu lại phần nào.

Có lẽ thật sự là “cảnh cũ tình xưa gợi nhớ”, anh ta chủ động nhắc đến chị họ tôi.

Đây là lần đầu tiên chúng tôi trò chuyện một cách cởi mở.

Anh ta kể chị họ tôi tài giỏi ra sao, dũng cảm thế nào…

Anh ta kể về những nơi họ từng đến, những chuyện họ từng gặp phải, những con người họ từng gặp trên đường.

“Cô ấy thích du lịch, thích phiêu lưu khắp nơi. Dù tôi không thực sự thích, nhưng vẫn đi cùng cô ấy.

“Sau đó, tôi quay về tiếp quản công ty, hỏi cô ấy có muốn kết hôn với tôi không, cô ấy nói có.

“Nhưng đến ngày cưới, cô ấy lại đổi ý.

“Cô ấy nói, cô ấy sợ.

“Sợ kết hôn với tôi thì sẽ không còn tự do nữa.

“Em có thấy lấy tôi là mất tự do không?”

Tôi nghĩ về cuộc sống hôn nhân hai năm qua, cũng ổn mà.

“Tôi thấy cũng thoải mái mà. Tôi và chị họ không giống nhau, tôi không thích đi đây đi đó, cũng chẳng có tham vọng lớn lao gì.”

Hơn nữa, chị ấy lúc nào cũng nhiệt huyết quá mức, suốt ngày nhồi nhét vào đầu tôi mấy câu triết lý sống.

Lúc nào cũng bảo tôi rằng không chịu đi ra ngoài trải nghiệm thì sẽ thiếu hiểu biết, không cố gắng vươn lên là đang lãng phí cuộc đời.

Mà khổ nỗi, từ bố mẹ cho đến những người xung quanh, ai cũng bị chị ấy thuyết phục.

Hồi nhỏ, tôi bị bố mẹ mắng suốt chỉ vì tôi không giống chị ấy.

Nhưng dù có bị mắng thế nào, tôi cũng chỉ học một trường cấp ba bình thường, vào một trường đại học bình thường.

Ra trường rồi lại tìm một công việc bình thường.

Nếu không phải vì mẹ tôi mắc bệnh cần nhiều tiền chữa trị, thì tôi đã chẳng chấp nhận “giao dịch” này, gả cho Tô Minh Xuyên.

Tôi hoàn toàn có thể tìm một người có điều kiện tương đồng với mình, có chung quan điểm sống, rồi sống một cuộc đời yên ổn.

Dọc đường đi, chúng tôi trò chuyện khá nhiều.

Không biết tôi có giúp được gì cho anh ta không, nhưng tôi thì càng nói càng thấy hơi bực mình.

Thế là tôi hỏi thẳng:

“Anh thấy kiểu người như tôi không tốt sao? Có thấy tôi là đồ vô dụng không?”

“Em làm tốt công việc của mình, không đòi hỏi nhiều, kiếm ít cũng chẳng sao. Chỉ là một người bình thường thôi, đâu tính là vô dụng.”

“Đúng vậy. Bố mẹ tôi đâu có công ty để tôi thừa kế, vậy thì tôi cần gì phải gắng sức đến mức đó?”

Tô Minh Xuyên khẽ bật cười.

Tôi bực mình, định phản bác lại anh ta – một người thừa kế tập đoàn.

Nhưng khi quay đầu sang, tôi lại nhìn thấy một gương mặt hoàn hảo đến mức… khó tin.

Đường nét khuôn mặt anh ta dưới ánh đèn mờ ảo càng trở nên sắc nét và lấp lánh kỳ lạ.

Tôi nghĩ có lẽ mình bị thiếu oxy rồi, bằng không thì sao lại cứ đờ đẫn nhìn anh ta chằm chằm như vậy?

Tô Minh Xuyên phát hiện ánh mắt tôi.

Nụ cười nơi khóe môi anh ta dần dần biến mất, khuôn mặt dừng lại ở một biểu cảm đầy gượng gạo.

Có lẽ để phá tan bầu không khí kỳ lạ này, anh ta quay sang nhìn tôi:

“Sao thế? Nhìn thấy ma à?”

Chính khoảnh khắc anh ta phân tâm, chiếc xe mất kiểm soát, lao thẳng vào hàng rào bảo vệ.

Cả người lẫn xe, lao xuống sườn núi.

12

Chúng tôi rơi từ con đường trên núi cao trăm mét xuống tận chân núi.

Cũng may là chiếc xe đã được cải tiến, nên chúng tôi không chết.

Nhưng cửa bên ghế lái bị đè bẹp, chân Tô Minh Xuyên bị cắt một vết rất sâu.

Kính xe cũng vỡ tan, gió lạnh âm 30 độ C không ngừng thổi vào.

Điện thoại của cả hai chúng tôi đều không còn thấy đâu, không thể gọi cứu viện.

Nếu anh ta không được chữa trị kịp thời, rất có thể sẽ mất mạng ở đây.

Tôi hoảng sợ vô cùng, nhưng Tô Minh Xuyên lại bình tĩnh đến đáng sợ.

Anh ta còn an ủi tôi:

“Không sao đâu.

“Lúc trước theo chị họ em đi thám hiểm, tôi cũng từng nghĩ không biết mình có chết hay không.

“Bây giờ chẳng qua là sống thêm được vài năm thôi.”

Nhưng tôi không muốn anh ta chết.

Tôi sợ đến phát khóc.

Thấy tôi khóc không ngừng, anh ta đành chịu thua, cuối cùng cũng chịu nảy sinh ý chí cầu sinh.

Anh ta bảo tôi đỡ anh ta ra ghế sau.

Rồi chỉ tôi cách lái chiếc xe bị hư nặng này đến thành phố.

Tôi mới lấy bằng lái chưa lâu, lại chưa lái xe lần nào.

Thêm vào đó, trời lạnh đến mức tôi run cầm cập, tay chân đều cứng đờ.

Gió rét táp vào mặt đau rát, cả người sắp đông cứng.

Xe chậm rãi bò trên con đường trơn trượt vì băng tuyết.

Tô Minh Xuyên ở phía sau trấn an tôi:

“Không sao đâu, cứ yên tâm lái đi.

“Cùng lắm thì chết chung.

“Chết ở đây cũng đẹp mà.”

Tôi sợ hãi đến mức nước mắt rơi liên tục, nhưng lại sợ anh ta nghe thấy sẽ khó chịu, nên chỉ dám âm thầm khóc.

May mắn là cuối cùng, chúng tôi cũng gặp được Tô Minh Lý.

Chị ta bảo chúng tôi lên xe, đưa thẳng đến bệnh viện.

13

Nhờ được cấp cứu kịp thời, ca phẫu thuật của Tô Minh Xuyên rất thành công.

Một tháng sau, anh ta xuất viện.

Sau đó, mẹ chồng tôi—người từ trước đến nay chỉ biết mắng tôi và Tô Minh Xuyên—bỗng nhiên nổi trận lôi đình với tất cả mọi người, rồi dọn thẳng đến căn hộ của chúng tôi.

Bà nói muốn tận mắt chứng kiến xem Tô Minh Xuyên còn định hành hạ bản thân đến mức nào.

Khi phát hiện chúng tôi vẫn còn ngủ riêng phòng, bà lập tức tống tôi sang phòng của Tô Minh Xuyên.

Và đưa ra tối hậu thư cuối cùng:

“Hoặc ly hôn, hoặc sinh con!”

Sau ba năm kết hôn, cuối cùng chúng tôi cũng ngủ chung giường.

Thấy Tô Minh Xuyên không từ chối, tôi bỗng cảm thấy vui mừng.

Tôi biết, rất có thể đây chỉ là “hiệu ứng cây cầu treo” (hiệu ứng tâm lý khi người ta dễ nảy sinh tình cảm với ai đó trong tình huống căng thẳng).

Tôi vốn định ngăn cản những suy nghĩ không nên có này.

Nhưng rồi, tôi lại cảm thấy thích Tô Minh Xuyên là một điều tự nhiên và đẹp đẽ đến thế.

Lúc đó, tôi nghĩ, thích một người như anh ấy, dù không có kết quả, cũng chẳng phải thiệt thòi gì.

Tình cảm của tôi không vội vã, không mãnh liệt, không níu kéo hay lấy lòng.

Chỉ là, mỗi khi nhìn thấy anh ấy, khóe môi tôi lại vô thức cong lên.

Lúc đó, tôi thực sự rất thích anh ấy.

Nhưng khi Tô Minh Xuyên nhận ra tình cảm của tôi, anh bắt đầu tránh né tôi.

Tôi vốn không phải người tham lam, không gặp cũng không sao.

Bởi vì tình yêu của tôi dành cho anh ấy vốn dĩ… không cần anh ấy đáp lại.

Sau này tôi mới nghĩ, có lẽ tôi chỉ yêu một “Tô Minh Xuyên” mà tôi tưởng tượng ra.

Nếu lúc đó, anh ấy không đáp lại tình cảm của tôi.

Nếu anh ấy không biến những tưởng tượng của tôi thành hiện thực.

Thì đến tận bây giờ, tôi chắc chắn sẽ dứt khoát cầm tiền rời đi, không chút vấn vương.

Nhưng đáng tiếc là, Tô Minh Xuyên chỉ chịu đựng được sáu tháng.

Vào đêm sinh nhật tuổi 25 của tôi, anh ta trở về trong tình trạng say khướt, rồi ôm chầm lấy tôi từ phía sau.


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner