15.
Tối Giao thừa, nhà anh vẫn tối om, không một ánh đèn.
Tôi lấy hết dũng khí nhắn tin cho anh: “Em nhớ anh.”
“Em đang ở đâu?”
Chưa đầy một phút, Lăng Tiêu Hàn đã trả lời.
Nhưng phải rất lâu sau, anh mới từ bên ngoài trở về. Tôi đứng co ro trong gió lạnh, mặt đầy nước mắt.
Anh kéo tôi vào trong chiếc áo khoác dày của mình, tôi vòng tay ôm chặt lấy eo anhta , nghẹn ngào hỏi: “Lăng Tiêu Hàn, tại sao anh không thích em? Tại sao ai cũng có thể, chỉ riêng em thì không?”
Anh dắt tôi lên lầu. Khu nhà này chắc đã có vài chục năm tuổi, hành lang chật hẹp chất đầy những đồ đạc lộn xộn. Anh nắm tay tôi, kéo nhẹ để chúng tôi có thể lách qua.
Cánh cửa mở ra.
Căn phòng nhỏ nhưng gọn gàng, không một bóng người.
“Dì không có nhà sao?”
Câu hỏi còn chưa kịp nói hết, tôi đã bị anh đẩy mạnh vào cửa.
Nụ hôn cuồng nhiệt bất ngờ phủ xuống.
Tôi cũng đáp lại anh một cách mãnh liệt, bàn tay lướt vào trong áo anh, chạm vào làn da nóng rực.
Hơi thở của anh dồn dập bên tai tôi, giọng nói khàn đi khi thì thầm gọi tên tôi.
Anh bế tôi lên, đặt xuống giường, cúi xuống hôn lên mặt, lên cổ tôi.
Xung quanh chỉ còn lại nhịp đập rối loạn của con tim và hơi thở cháy bỏng đầy khát khao.
Tôi cởi áo anh, động tác thành thạo đến mức chính tôi cũng thấy lạ lẫm, nhưng giây phút này, tôi khao khát anh đến điên cuồng.
Dù biết rằng có thể đó chỉ là dục vọng, không phải tình yêu, tôi vẫn cam tâm tình nguyện.
Nhưng trong màn đêm mờ ảo, anh bỗng ngăn tôi lại.
Anh rời khỏi tôi, hơi thở nặng nề dần ổn định.
Ánh mắt nhìn tôi cũng không còn chút khát khao nào nữa.
Anh khẽ nói: “Không được.”
Một câu nói lạnh hơn cả đêm đông ngoài kia.
Bàn tay anh nắm chặt đến mức khiến tôi đau nhói, đau đến mức nước mắt lại lặng lẽ rơi xuống.
“Lăng Tiêu Hàn, anh ghét em đến vậy sao?”
Trận chiến này, tôi lại thua thảm hại một lần nữa.
16.
Tiếng chuông giao thừa vang lên đúng vào thời khắc 0 giờ, bên ngoài trời rực sáng trong cơn mưa pháo hoa.
“Lăng Tiêu Hàn, chúc mừng năm mới.”
Tôi chỉnh lại quần áo, bước xuống giường.
“Chúc mừng năm mới.”
Anh đứng tựa vào cửa sổ, châm một điếu thuốc, không quay đầu lại.
Lăng Tiêu Hàn, rốt cuộc chúng ta còn muốn dây dưa đến bao giờ?
Mỗi khi tôi nghĩ mình nên buông bỏ, anh lại bất ngờ xuất hiện. Mỗi khi tôi lấy hết can đảm để tiến về phía anh, anh lại đẩy tôi ra xa.
Mối quan hệ này kéo dài suốt mười năm.
Chẳng lẽ tôi còn muốn lãng phí thêm mười năm nữa vì anh sao?
Tôi mệt rồi.
Tôi đóng cửa, bước đi.
Dưới lầu, tôi không ngoảnh đầu nhìn lên, không biết anh có còn đứng bên cửa sổ dõi theo tôi rời đi hay không.
Lăng Tiêu Hàn, lần này, tôi thực sự muốn rời xa anh rồi.
17.
Mùng 6 Tết, tôi trở lại Bắc Kinh, Triệu Lục đến nhà ga tiễn tôi.
Anh ấy mang đến một túi thuốc to, còn cẩn thận ghi chú cách sử dụng. Tôi nhìn món quà “kỳ quặc” này, bật cười: “Có ai lại tặng thuốc làm quà bao giờ không chứ?”
“Em sống một mình bên đó, ăn uống thất thường, dạ dày không tốt, lại không chú ý nghỉ ngơi, sức đề kháng kém. Tin vào chuyên môn của anh đi, toàn là những loại thuốc thông dụng, ít tác dụng phụ.”
Được ai đó quan tâm từng li từng tí như vậy, cảm giác thật tốt.
“Hy vọng em không cần dùng đến chúng, nhớ chăm sóc bản thân thật tốt nhé.”
“Ừm, anh cũng vậy nhé. Tạm biệt.”
Vội vã nói lời chia tay, chỉ sợ anh ấy nhìn thấy nước mắt sắp trào ra của tôi.
Vừa ổn định chỗ ngồi trên tàu, Lâm Tĩnh đã gọi video đến.
“Cậu khóc gì thế? Luyến tiếc Lăng Tiêu Hàn à?”
“Không phải… chỉ là thấy thương bản thân thôi. Mười năm của tớ, cuối cùng lại đem cho c/h/ó ăn mất rồi.”
Nói xong, tôi và cô ấy cùng bật cười.
Cô ấy nói: “Ninh Mộng, cậu cuối cùng cũng buông bỏ rồi.”
Tôi xóa số điện thoại và WeChat của Lăng Tiêu Hàn.
Trở lại Bắc Kinh, tôi lại lao đầu vào công việc, bận đến mức chẳng có thời gian để hoài niệm hay sầu muộn.
Triệu Lục vẫn thường xuyên gọi điện cho tôi, kể về công việc và cuộc sống của anh ấy.
“Ninh Mộng, hôm nay anh làm năm ca phẫu thuật, mệt đến kiệt sức rồi. Giờ nằm trên giường, vẫn thấy nhớ em.”
“Ninh Mộng, hôm nay trên đường đi làm anh thấy một con chó hoang, định mang về nuôi. Nhưng nghĩ lại, công việc bận quá, đâu có thời gian chăm nó.”
“Ninh Mộng, trời bắt đầu nóng rồi, nhớ xài kemchống nắng , uống nhiều nước, đừng để điều hòa quá thấp, dễ bị cảm lắm.”
…