Chương 20
Thư Yến ngủ rồi, Hùng mới ra khỏi phòng. Cửa vừa khép lại, đã có người đi tới:
– Tối nay anh ở lại không?
Hùng nhìn Lạc lắc đầu:
– Không, mấy đứa ở với Thư Yến, để ý em ấy một chút. Mang bầu tâm sinh lý bất ổn lắm.
– Bác sĩ Hạnh bảo với bọn em rồi.
– Ừm, vậy thôi anh về đây, đợt này anh Minh nhiều việc. Lại có việc quan trọng ông chủ giao cho.
Lạc hiểu chuyện gật đầu. Hùng lại bảo:
– Thời gian này lúc đi khám t hai thì đưa Thư Yến đi mua sắm, đi dạo cho khuây khỏa một chút cũng được. Đừng gò bó em ấy quá.
– Em biết rồi.
Hùng định xuống, Lạc lại níu anh:
– Anh, hay là thỉnh thoảng anh qua đưa Thư Yến đi dạo đi. Nó đi với bọn em cứ gắ t gỏn g k hó c hịu, hở tí là dỗi.
Nhìn vẻ mặt nhăn nhó khó xử của Lạc khiến Hùng không nhịn được bật cười:
– Thế mà ở cùng với nhau mấy năm trời trong cô nhi viện được.
– Thì hồi ấy có ba à bốn đứa với nhau. Cái Yến còi nhất, hay bị b//ắt nạ t nhất. Không có em với Văn bênh chắc nó bị đán//h chế t từ lâu rồi.
– Con Nhã khôn nhất, nó biết quỳ, không thẳng tính như Thư Yến, nên ít bị bắt nạt hơn. – Văn nghe được câu chuyện, ở lưng chừng cầu thang nói đế vào.
Nhắc đến Nhã, Hùng khẽ cau mày. Lạc lại bảo:
– Con Nhã khôn lỏi, nhưng nhiều khi nó hành động như con đi ên. Hôm vừa rồi nó nghe điện thoại của Thư Yến, xong không nói lại, còn đi chặn bác sĩ Hạnh, làm sáng nay Thư Yến đi tiêm, gặp chị ấy, bị mắng tới tấp sấp mặt.
Hùng dim mắt suy tính, rồi dặn dò hai người họ:
– Những chuyện trong quá khứ thì thôi. Còn những gì liên quan đến bí mật của Minh và Thư Yến, không nên để lộ ra ngoài thì đừng để cho cái Nhã nó biết. Nếu không thật sự cần thiết cũng đừng để nó qua lại bên này nhiều, vừa dễ rò rỉ thông tin, cũng sợ ảnh hưởng đến cuộc sống của nó.
Anh Minh tin tưởng hai đứa, coi hai đứa như em trai, giống như Thư Yến mới gọi hai đứa về với em ấy, nên đừng phụ lòng anh ấy.
– Bọn em biết mà. Từ lúc anh Minh đưa bọn em ra khỏi cái cô nhi viện rách nát, đáng g hét đó bọn em đã thề sẽ coi anh ấy giống Thư Yến, là anh em của bọn em rồi.
Lạc khảng khái lên tiếng. Văn cũng mau miệng nói vào:
– Chuyện xảy ra với Thư Yến là lỗi của bọn em, cả đời này bọn em phải ở bên cạnh bảo vệ nó, để chuộc lỗi…
Hùng chợt ngắt lời:
– Thôi! Chuyện đó đừng nhắc lại nữa. Cả anh Minh và Thư Yến đều muốn quên đi rồi. Giờ phải hết sức để ý Thư Yến, không biết bọn kia còn lảng vảng ở đâu, có còn nhắm đến em ấy vào đứa trẻ không nữa đâu.
Lạc và Văn đồng thanh đáp:
– Vâng!
Hùng đi rồi, Văn lại nhìn sang Lạc, nghiến răng rít lên:
– Mẹ nó, tao mà bắt được bọn đầu sỏ, tao gi//ết từng thằng.
– Cũng là lỗi của mình lơ là. Lần đầu tiên đán,,h người mà tao không cảm thấy sợ hãi đấy.
Nghe Lạc nói mà Văn khẽ phì cười. Hai người nhìn nhau, nét cười dần thay thế sự áy náy đối với Thư Yến vừa rồi.
…
Thành phố Biển vào thu, nền trời vẫn cao nhưng dịu đi đáng kể. Có những ngày thời tiết khá dễ chịu, đêm xuống còn có chút se lạnh từ gió biển thổi vào.
Hoàng Minh một mình trong Trung tâm Thương mại, anh theo thang cuốn lên tầng hai, rồi đi vào trong siêu thị.
Cuối tuần nên siêu thị khá đông, hầu hết toàn là gia đình đi mua sắm. Tuy vậy, mục tiêu mà Hoàng Minh nhắm tới vẫn luôn ở trong tầm mắt của anh. Bước chân Hoàng Minh chợt dừng lại khi có vật thể lăn đến trước mũi giày. Anh rủ mắt nhìn xuống, rồi nhanh chóng liếc nhìn cái bóng nhỏ xíu đã ở gần mình.
Đứa trẻ chừng ba tuổi, giương mắt nhìn anh. Đáp lại ánh nhìn ngô nghê của nó, vẫn là sự lạnh lùng vô cảm của người đàn ông. Nhưng điều đó lại không khiến đứa trẻ sợ hãi, ngược lại nó còn nhoẻn miệng cười với anh, rồi nhào tới nhặt chiếc hộp vừa lăn đến chân Hoàng Minh.
Anh ở trên cao rủ mắt nhìn nó, tay vẫn đút trong túi quần, dáng vẻ tưởng chừng như rất bình thường đó của Hoàng Minh, khi lọt vào mắt của người khác lại trở nên phản cảm và đáng g//hét vô cùng.
Đứa trẻ nhặt được cái hộp định đứng dậy lại bị hẫng mà ngồi phịch xuống sàn gạch, Hoàng Minh giật mình khom người định đỡ nó, nhưng rất nhanh đã bị đẩy ra bằng một lực khá mạnh.
Anh ngơ ngác nhướng mày, vừa bắt gặp ánh nhìn không thiện cảm của người mới đẩy mình thì thẳng lưng đứng dậy.
– Cháu có sao không?
Đứa trẻ được nâng lên, nhìn cô lắc đâu. Nó nhanh chóng cầm theo cái hộp của mình bỏ chạy về phía bố mẹ đang lựa đồ ở gần đó.
Hải Hạnh dõi mắt nhìn theo đứa bé, rồi đứng dậy, mặt đối mặt với người vẫn đang đứng ở đó.
Dù bị người ta nhìn với ánh mắt đầy ghét bỏ, nhưng theo phép lịch sự Hoàng Minh vẫn lên tiếng trước:
– Bác sĩ, chào em!
Cô ừ hữ cho qua chuyện.
Cả hai dường như chẳng còn gì để nói với nhau, Hoàng Minh cứ thế bước qua Hải Hạnh. Cô cũng chẳng muốn quay đầu nhìn anh, bởi cảm giác khi ở gần Hoàng Minh trong Hải Hạnh luôn là sự bất an, xen chút s ợ h ãi.
Nhưng Hải Hạnh chưa đi được mấy bước thì đã bị người ta chặn ngang rồi lôi đi bằng một lực rất mạnh. Khi cô kịp định hình chuyện gì đang xảy ra thì đã bị ép vào góc khuất.
– Anh bị đi,,ên à?
Người vừa lôi Hải Hạnh đi không vội trả lời mà vẫn đang quan sát cái gì đó. Bị Hoàng Minh phớt lờ, còn áp sát lấy không chịu buông khiến Hải Hạnh khó chịu. Cô tức tối dùng thân dưới huých vào người anh, vừa là muốn đánh động, vừa muốn thoát thân, bởi hai tay lúc này đã bị ép giữa hai người do khoảng cách quá gần.
Nhưng cơ thể Hải Hạnh chợt cứng đơ lại khi hông mình vừa va phải thứ cứng rắn nào đó trên người Hoàng Minh. Mắt cô mở lớn, con ngươi như muốn rớt theo ra ngoài bởi suy nghĩ vừa lướt qua trong đầu mình.
– Bi,,ến t,hái.
Hoàng Minh bị c,hửi, khẽ cau mày, rủ mắt.
Hải Hạnh vẫn gồng mình ra sức giữ khoảng cách với anh, đặc biệt là thân dưới. Lưng cô dán chặt lên vách tường, da bụng cũng như muốn dính vào lưng đến nơi vì co lại hết cỡ. Mọi sự đụng chạm với người đàn ông này lúc này đối với Hải Hạnh đều là ngu,,y hi,,ểm. Bởi sự đụng chạm vô tình vừa rồi đã khiến cô liên tưởng và cho rằng Hoàng Minh trong đầu toàn suy nghĩ xấu xa, d,,ơ b,,ẩn khi chạm vào cô nên mới khiến cái đó hưng phấn như vậy.
– Em gấp vậy sao? Muốn thì bảo, sao phải vội thế làm gì? Từ từ rồi tôi cho.
Anh chợt buông lời cợt nhả, còn nhích người áp sát hơn. Hải Hạnh siết chặt tay kẹp giữa hai người cố ngăn Hoàng Minh lại.
– Cút,,, đừng lại gần tôi, đồ biến thái bện,,h ho,,ạn…
Hoàng Minh khẽ cong môi, anh ở trên cao, cô thấp hơn, đầu cứ liên tục lắc, miệng lẩm bẩm c,hửi bới, nom chật vật vô cùng, vậy mà người này còn thản nhiên nhìn xuống, nhàn hạ như xem trò mặc đầy Hải Hạnh khó chịu.
– Có cá hồi tươi kìa anh.
Tiếng đàn ông truyền đến khiến Hải Hạnh chợt khựng lại, tay đặt trên ngực Hoàng Minh cũng vô thức co cuộn siết thành quyền. Tim trong lồng ngực cô bỗng chốc đập ran, ở sau vách tường hai người đang đứng lại tiếp tục vọng đến tiếng nói khác, cả tiếng trêu đùa cợt nhả có chút tụ,,c tĩ,,u của đám người kia.
Còn phía này, Hải Hạnh như con tu hài bị người ta động vào liền co người trốn chạy. Cô lúc này rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, dù là kẻ ở cận kề, hay đám người Duy Cá nóc ở phía sau vách tường mỏng này đều đáng sợ như nhau.
Sự run rẩy bất an từ Hải Hạnh như truyền tới cả Hoàng Minh, bàn tay đang áp trên lưng cô chợt động đậy, bám vào vòng eo thanh mảnh, rồi di chuyển xoa nắn. Sự động chạm bất thường như kéo Hải Hạnh trở về thực tại, cô rùng mình giãy ra, tuy không dám lớn tiếng vì sợ sẽ thu hút đám người ngoài kia, nhưng cũng không ngoan ngoãn chịu sự sà,,m s,ỡ của kẻ bi,ến t,hái ngay gần kề.
Hải Hạnh nuốt sợ hãi, nghiến răng dọ,,a nạ,,t:
– Đồ khốn, anh buông tôi ra, đừng để tôi…
– Báo công an b,,ắt tôi?
Lời cợt nhả của anh càng khiến cô khó chịu. Hải Hạnh mím môi, tay áp trên ngực áo Hoàng Minh chợt động đậy, năm đầu ngón tay bám trên lớp áo sơ mi, bấm chặt xuống da thịt bên dưới rồi co lại mà dùng sức muốn làm đa,,u anh.
Hoàng Minh cong môi cười khẩy rồi nhanh chóng giãn ra, hai tay anh bám trên vai cô, ghì chặt Hải Hạnh vào vách tường phía sau.
Ngực áo Hoàng Minh bị cô túm thành một nhúm, đầu móng tay dùng hết sức bình sinh muốn cấ,,u véo da thịt anh thật mạnh. Nhưng Hoàng Minh lại chẳng hề đổi sắc, thâm sâu nhìn cô không chớp mắt chút nào.
Hải Hạnh giương mắt ngấn nước nhìn lại, trong đáy mắt trong veo hằn lên sự hậ,,n t,,hù và s,ợ hãi, nhưng vẫn kiên cường kìm nén để nước không rơi ra.
Hai người so găng trong giây lát, Hoàng Minh chợt buông lỏng tay mình. Tay vừa đưa lên định chạm vào mặt Hải Hạnh nhưng cô lại ngoảnh đi cực tuyệt.
Anh không bỏ cuộc mà thấp đầu, miệng kề tai Hải Hạnh mà buông lời cợt nhả:
– Chúng ta còn gặp nhau nhiều, nên cứ từ từ rồi tôi cho em…
Hải Hạnh g,,hê tở,,m huých anh thật mạnh rồi bỏ chạy khỏi Hoàng Minh. Anh nghiêng đầu quắc mắt nhìn theo, môi nhếch nhếch lên thật nhẹ, dõi theo bóng dáng vội vã dần lẩn khuất giữa những gian hàng. Nhìn cách cô trốn chạy khỏi anh mới đáng thương làm sao.
Người đi khuất rồi Hoàng Minh mới thẳng người, anh khe khẽ thở hắt ra khi nhìn xuống dưới. Dáng vẻ kinh hãi tột cùng của người nào đó khi vừa huých phải thứ cứng rắn dắt trong quần anh khi nãy rồi liên tưởng lung tung, khiến Hoàng Minh buồn cười, anh khe khẽ bật ra lời:
– Ngốc thật sự.
Hoàng Minh nhè nhẹ vỗ lên vật cứng rắn ẩn dưới lớp áo sơ vin thùng thình, Hải Hạnh mà nhìn thấy nó, e rằng sẽ khi,,ếp s,,ợ hơn cả thứ mà trong đầu cô vừa mới nghĩ tới.
…
Gần mười hai giờ đêm, trong căn nhà khang trang giữa Thành phố Biển, người đàn ông vừa từ nhà vệ sinh đi ra, gương mặt phương phi tươi tắn chợt căng cứng thất kinh vì vật thể cứng rắn và khô lạnh vừa mới chạm vào gáy mình.
– Yên lặng, bước đi. Nếu phát ra tiếng động, không chỉ một mà sẽ là ba mạng người.
Lời đ,,e dọ,,a nặng nề và dứt khoát vang lên trong đêm tối khiến anh ta cứ đơ người bất động.
Ngón tay đặt hờ trên cò sún,,g chợt động đậy, nhưng chỉ trong tích tắc bỗng khựng lại khi đèn hành lang chợt bật sáng.
Tiếng trẻ con ngái ngủ khe khẽ cất lên:
– Bố!
…