Chương 11
– Trứn g người? – Hạnh Nhi kinh ngạc thốt lên.
Hải Hạnh nghiêm túc gật đầu.
– Hạnh Nhi, có thể kiểm tra đột xuất được không?
– Có đơn t ố cá o về hoạt động bu ôn bá n trứng người b ất hợ p pháp, được lệnh kiểm tra là được.
– Vậy nhờ cả vào em.
– Ai t ố c áo?
Hải Hạnh bặm môi nhìn em gái, Hạnh Nhi lại bảo:
– Không có bằng chứng, t ố cá o sai sự thật gây ảnh hưởng đến uy tín của người ta là mệt đấy nhé!
– Mà thôi chị đưa địa chỉ chỗ đấy đây cho em, em sẽ thử điều tra. Còn chị thì cứ ngoan ngoãn đỡ đẻ đi, đừng dây vào mấy cái này. Cứ để Trâu sáu ngón này xử lý.
Hạnh Nhi tự phụ vỗ ngực, chọc cười Hải Hạnh.
…
Hải Hạnh trực tiếp đến gặp bệnh nhân mới được phẫu thuật kia, cô gái nhìn thấy cô thì né tránh. Lúc này cô gái lại tỏ ra mệt mỏi không muốn tiếp chuyện, mặc kệ Hải Hạnh ở bên. Người nhà bệnh nhân đó không có ở đây, Hải Hạnh cũng không sợ chị ta lại bù lu bù loa lên nói mình bêu xấu con gái của họ.
– Em không định sinh con nữa đúng không? Có biết việc kíc trứng, hú t trứng không tốt cho mình sau này không?
– Chị nói luyên thuyên cái gì vậy? Em chẳng hiểu chị đang nói cái gì cả. Cái gì mà hú t trứng chứ?
– Nói thẳng nhé, em bá n trứng đúng không?
Cô gái đang hăng má u chợt bặm môi im miệng, nét mặt cũng trở nên trắng bệch và căng thẳng tột cùng, tay giấu dưới chăn run rẩy siết chặt lấy tấm ga trắng mà tim trong lồng ngự c cũng bị một lời của Hải Hạnh làm cho đập loạn.
– Cái gì mà b án trứng, này cô bác sĩ, sao cô cứ cố chấp v u v ạ cho con gái tôi thế hả?
Tiếng quát của người phụ nữ khiến cả hai người cùng giật mình. Hải Hạnh không hài lòng đưa mắt nhìn mẹ của nữ bệnh nhân, chị ta cũng tức tối phi đến trước mặt cô:
– Tại sao ở cái bệnh viện lớn như thế này lại có kiểu bác sĩ như cô nhỉ? Nhất định lấy tội nhét vào miệng bệnh nhân mới được à? Con gái tôi ở nhà nó ngoan ngoãn, chăm chỉ, nhà tôi không giàu có nhưng cũng chẳng để con cái thiếu thứ gì. Làm sao nó phải đi kiếm ti ền mà làm ra cái chuyện như cô nói cơ chứ?
– Tôi chỉ nói đúng những gì mà kết quả kiểm tra cho con gái chị cho thấy.
Hải Hạnh kiên định, chị ta lại cắt lời:
– Chắc gì kết quả đó đã đúng? Cô mà còn ăn nói hàm hồ, tôi sẽ đăng lên mạng xã hội để cho cộng đồng mạng vào cuộc, để xem cô còn làm bác sĩ được nữa không?
– Sao lại không làm bác sĩ được nữa?
Câu hỏi từ ngoài cửa vọng vào thu hút được sự chú ý của những người ở bên trong.
Người nhà bệnh nhân tỏ ra khó chịu nhìn cô gái khá trẻ ở trước mặt, Thư Yến cũng không vừa mà vếch mặt nhìn bà ta:
– Chị nói xem tại sao người này lại không làm bác sĩ được nữa?
– Cô ta v u khốn g con gái tôi.
– Về? – Thư Yến hất hàm.
– Nói con gái tôi bá n trứng.
– V ô n hân đạ o.
Thư Yến lạnh nhạt buông lời kèm theo cái khẩy môi đầy mỉa mai. Cô ấy đưa mắt nhìn Hải Hạnh một cái rồi quay người định rời đi, nhưng trước khi rời khỏi còn cao giọng buông lời:
– Trẻ như vậy mà dùng túi Goyardaa giảm gi á rồi vẫn gần 130 củ thì cũng thuộc con nhà trâm anh thế phiệt đấy.
Hải Hạnh mím môi rời mắt nhìn về phía chiếc túi xách màu đen, quai cầm tay bằng gỗ ở trên bàn cạnh giường của nữ bệnh nhân kia, lúc này cô cũng mới để ý đến nó đấy. Mẹ của nữ bệnh nhân thì kinh ngạc hơn một chút, chị ta đi đến bên bàn, ôm chiếc túi trên tay, suýt xoa sờ nắn như cầm một thứ bảo vật. Mà cũng đúng thôi, cái túi phiên bản giới hạn gần 130 triệu cơ mà không nâng niu sao được.
Hải Hạnh khẽ lắc đầu rồi rời khỏi đó. Nếu giá trị chiếc túi đúng như vậy thì những gì mà cô nghi ngờ về việc làm của cô gái đó với buồng trứng của mình là hoàn toàn có căn cứ chứ không phải là đón đầu bắt nọn nữa.
Hải Hạnh trở về phòng làm việc, lúc này Thư Yến và bạn của cô ấy đã ở bên trong. Hôm nay Văn không đi cùng Thư Yến mà là Lạc, Hải Hạnh đưa mắt nhìn anh ta một cái rồi nhanh chóng vào phòng. Lạc không nhiều chuyện giống Văn, nên không mấy để tâm đến cô.
– Có chuyện gì sao?
Vừa vào phòng Hải Hạnh đã hỏi.
Thư Yến ngồi trên ghế chờ đáp:
– Đau bụng.
– Em cảm thấy thế nào?
– Thì cứ đau thôi.
– Có ra má u hay gì không?
Thư Yến lắc đầu, Hải Hạnh bảo cô lên bàn kiểm tra.
Sau khi làm các thủ tục thăm khám, Hải Hạnh bảo với Thư Yến:
– T hai ổn định, không sao cả.
Thư Yến còn chưa nói gì thì người ở bên cạnh đã lên tiếng:
– Không bị sao thì sao lại đ au bụng chứ?
– Có thể là do vấn đề tiêu hóa, còn thai không vấn đề gì cả. Có chuyện gì thì gọi cho chị, không nhất định phải đến viện đâu.
– Sao chị lại có thể nói chuyện vô trách nhiệm như vậy chứ?
Nhã chợt gắt khiến Hải Hạnh ngớ người ra. Thư Yến cũng cảm thấy cô ấy hơi quá khích thì phải:
– Nhã, nặng lời thế? Người ta là bác sĩ mà.
– Bác sĩ mà lại bảo bệnh nhân không được đến bệnh viện thì là bác sĩ kiểu gì?
– Ơ này cái cô này, sao lại vô lý vậy? – Nhiên bất bình lên tiếng.
Lại bị Hải Hạnh ra hiệu dừng lại, cô ấy khó chịu quay đi. Hải Hạnh lúc này mới lên tiếng:
– Bác sĩ là người chịu trách nhiệm về tha i phụ của mình, nếu không có vấn đề gì thì hạn chế di chuyển đi lại. Chị thấy địa chỉ của Thư Yến cũng không gần bệnh viện lắm đâu.
Nói với Nhã xong, Hải Hạnh lại quay sang bảo với Thư Yến:
– Chị nhá máy rồi đấy, em lưu số chị lại đi, có vấn đề gì bất thường thì gọi điện cho chị. Chị luôn để điện thoại mở 24/24.
Thư Yến hòa nhã gật đầu. Cô ấy bám thành giường ngồi dậy, Hải Hạnh đưa tay định giúp. Thư Yến khẽ lắc đầu.
– À Yến!
– Sao vậy?
– Vừa nãy cảm ơn em.
Thư Yến cười nhẹ, không nói thêm gì, cứ thế rời khỏi.
Trước khi ra khỏi phòng, Nhã còn liếc xéo Hải Hạnh một cái, tuy cô không để ý nhưng Nhiên lại thấy rất rõ ràng. Cô ấy bất bình lên tiếng:
– Cái đứa kia nó bị làm sao ấy, chẳng hiểu kiểu gì, làm cứ như thể chị làm hại mẹ con Thư Yến không bằng ấy nhỉ?
– Trẻ con chấp làm gì.
– Chị dễ tính thật đấy, sao lúc mắng bệnh nhân p há t hai chị căng thế, mà giờ bị người ta vu v ạ lại nín nhịn vậy?
Hải Hạnh cười trừ:
– Tùy từng trường hợp, không phải cứ thích mở miệng mắng ai là mắng người đó được. Người ta chỉ là không có hiểu biết thôi mà, mắng người không hiểu, không biết có khác nào tự nói rồi tự mình mình nghe không?
Nhiên không cãi được chỉ có thể nín nhịn mà chắp tay tỏ ý thán phục sức chịu đựng của Hải Hạnh.
Con người cô rất rõ ràng, không thích tranh cãi khi không chắc chắn cái lý và phần thắng thuộc về mình. Hải Hạnh tự thấy được cô gái tên Nhã kia vốn dĩ đã không vừa mắt với mình ngay từ khi cô bước chân vào phòng làm việc rồi. Người ta đã cố tình bắt bẻ, cô cũng chẳng nhất thiết phải đôi co làm gì cho mất thời gian. Người thắng cuộc là người biết điểm dừng, để cho đối phương không cách nào bới móc được.
Ở trên đường về, Nhã không ngừng phàn nàn về Hải Hạnh, còn đay đi đay lại chuyện vì sao Thư Yến ghét và không muốn khám t hai ở chỗ của cô. Trước đó Thư Yến rất đồng tình với bạn thân, nhưng hiện tại lại thấy cô ấy quá phiền.
Ngay cả người ít nói như Lạc cũng phải lên tiếng:
– Bác sĩ Hải Hạnh hiện tại là một trong số những bác sĩ tốt nhất ở Khoa sản mà người quen của anh Minh giới thiệu rồi.
– Anh không ở đấy thì biết cái gì chứ, chị ta nói như thể bảo chúng ta phiền phức ấy.
– Thì đúng là phiền phức thật mà.
Thư Yến tỉnh bơ đáp, khiến Nhã cụt hứng:
– Cậu.
– Còn gì nữa, tớ đã bảo là không sao, hai người còn nhất định lôi đi viện để người ta nói cho, có sai đâu mà phải khó chịu.
– Tớ chỉ muốn tốt cho cậu thôi mà.
– Vậy sao? Muốn tốt thì bớt mồm bớt miệng lại, người ta là bác sĩ của tớ, cậu gây t hù chuốc o án với người ta. Rồi lúc người ta t hù lây sang tớ thì sao?
– Tớ…
Mặc Nhã muốn phân bua, Thư Yến chẳng thèm để tâm nữa mà ngả ra sau lưng ghế, khép mắt nghỉ ngơi.
Bọn họ là bạn thân thật đấy, nhưng nhiều lúc Thư Yến cảm thấy Nhã rất bao đồng và vô lý. Cô ấy không thích Hải Hạnh, nhưng không đến nỗi đổi trắng thay đen v u cho cô những điều mà Hải Hạnh không hề làm.
…
Hải Hạnh đến tìm Khánh Duy cũng là lúc anh vừa c ắt chỉ cho bệnh nhân của mình xong. Cô định gõ cửa thì bên trong đã có người đi ra. Hải Hạnh vội lùi bước muốn nhường đường cho đối phương, nhưng người đó lại không có chút động tĩnh.
Cô theo phản xạ ngẩng mặt nhìn lên, vừa thu vào tầm mắt gương mặt của Hoàng Minh thì vội lùi thêm hai bước nữa. Nói không phải mê tín nhưng cô luôn sẵn trong tâm thế đề phòng người đàn ông này, mặc dù đã tự nhủ anh và người kia chẳng có liên quan gì đến nhau.
Cửa ở phía sau chợt mở rộng, người từ trong phòng ngó mặt qua cánh tay trái của Hoàng Minh, vừa thấy Hải Hạnh đã hớn hở:
– Khỉ con tìm anh à?
Cô khẽ cau mày vì sự đùa cợt đó của Khánh Duy, anh biết nhưng mặc kệ, vẫn cười đùa với cô:
– Vào đi.
Hải Hạnh nhướng mày nhìn người đang đứng chắn gần hết cửa phòng, Hoàng Minh biết ý thì vội bước ra, nhường đường cho cô. Nhưng Hải Hạnh còn chưa kịp vào phòng thì anh đã lên tiếng:
– À bác sĩ, có thể nói chuyện một chút về tình trạng của Thư Yến không?
Hải Hạnh lưỡng lự trong giây lát, rồi gật đầu. Cô không vào phòng của Khánh Duy nữa mà cùng với Hoàng Minh ra hành lang ngồi.
– Sao không đến phòng làm việc của em?
– Sao phải đến phòng làm việc của tôi làm gì? Anh thấy bất tiện sao?
– Ừ.
Sự thẳng thắn của Hoàng Minh khiến cô không hài lòng lắm. Người đàn ông này mặt dày thật sự, nếu là người khác sẽ không đáp lại như vậy rồi. Còn muốn đến phòng làm việc của cô làm cái gì không biết.
Nhưng nghĩ lại thì, Thư Yến mang nhóm máu hiếm như vậy, ngay cả trong hồ sơ theo dõi t hai kỳ của cô ấy, mục nhóm má u cũng bị để trống cơ mà. Vậy nên Hoàng Minh muốn nói chuyện ở nơi kín đáo thì cũng không thể trách được.
Hai người vào phòng thì Nhiên cũng bị đuổi khéo ra ngoài, Hải Hạnh thao thao nói rất nhiều về thai kỳ của Thư Yến. Hoàng Minh ở đối diện chỉ im lặng lắng nghe, tuy anh không lên tiếng, nhưng lại rất chuyên tâm.
Hải Hạnh chợt ngước mắt, bắt gặp ánh nhìn chuyên chú đặt vào mình thì cảm thấy ngột ngạt. Tuy vậy cô không né tránh mà khẽ hắng giọng rồi lên tiếng:
– Anh có đang nghe không vậy?
– Vẫn.
Hải Hạnh ghét bỏ, kín đáo nguýt Hoàng Minh một cái rồi lại rủ mắt nhìn vào hồ sơ sức khỏe của Thư Yến. Cô chợt tò mò:
– Anh là gì của Thư Yến vậy?
– Anh trai.
Vẻ mặt giống như đang hỏi thật sao của cô khiến Hoàng Minh buồn cười. Bình thường anh không hay cười lắm, đúng hơn là hiếm khi có cái gì đó khiến Hoàng Minh cười được. Ngay cả khi ở bên em gái, anh cũng luôn nghiêm nghị và trầm tĩnh, nhưng vẻ mặt của Hải Hạnh lúc này lại khiến anh bất giác cong môi.
Cô cau mày lườm nguýt một cách lộ liễu. Hoàng Minh lấy lại nét nghiêm nghị nói:
– Không tin à?
– Không. Ngô Thư Yến và Lý Hoàng Minh thì có liên quan gì với nhau không mà bảo là anh em?
– Chung dòng má u đấy.
…