Advertise here
Mẹ Tôi Muốn Làm Nữ Chính Trong Truyện Truy Thê Hoả Táng Tràng

Chương 3



05.

Tôi bị chọc cười.

Tôi không nhịn được mà hỏi bố nghi vấn trong lòng:

“Bố ơi, truy thê hỏa táng tràng nghĩa là sao ạ?”

Bố tôi chợt cảnh giác: “Niệm Niệm, không phải con hứng thú với cái này chứ?”

Tôi thành thật lắc đầu.

“Không ạ, con chỉ tò mò về ý nghĩa của nó thôi.”

Nghe vậy, bố tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

Ông ngồi xổm, mặt đối mặt nói chuyện nghiêm túc với tôi:

“Niệm Niệm, con nghe kỹ nhé. Loại tiểu thuyết này chỉ đọc cho vui thôi, đừng áp dụng vào thực tế, được không?”

Tôi gật đầu.

“Lúc trước, mẹ con mê mấy loại tiểu thuyết gì mà cưới trước yêu sau, cho nên đã dùng một vài… cách thức quỷ quái để gả cho bố.”

“Sau khi kết hôn, vì bố không thích mẹ, mẹ con lại bắt đầu mê mấy loại tiểu thuyết truy thê hỏa táng tràng.”

“Ngày nào cũng làm loạn muốn khiến bản thân mình bị thương, nói là muốn khiến cho bố đau khổ.”

Bố tôi đổi đề tài:

“Nhưng con phải nhớ kỹ. Nếu như họ chết, những người chán ghét họ chỉ muốn giải trừ vận xui mà thôi, sao có thể khó chịu được?”

“Làm vậy chỉ có thể khiến người thực sự quan tâm con tổn thương mà thôi.”

Ông ấy nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt tôi.

“Hứa với bố, đừng bắt chước mẹ làm những chuyện như vậy, được không?”

Tôi nhìn bố.

Nhớ lại vẻ mặt sụp đổ cuối cùng của ông ấy ở kiếp trước, lòng tôi dậy sóng.

“Vâng.”

“Niệm Niệm sẽ không bao giờ để bố buồn nữa.”

Quả nhiên, bố nói đúng.

Không có tin tức gì về việc nhảy lầu.

Mẹ chỉ muốn thu hút sự chú ý của bố mà thôi, không dám nhảy xuống thật.

Nhưng bà ấy vẫn biến mất một tuần.

Có lẽ là lại bỏ nhà đi.

Tuy nhiên chuyện này cũng không liên quan gì tới tôi.

Tôi không còn để ý đến mẹ nữa mà bắt đầu học hành chăm chỉ, chìm đắm trong tri thức.

Hôm đó, tôi đến trước cửa phòng làm việc, muốn tìm giáo viên hỏi vài câu hỏi.

Chưa kịp gõ cửa, tôi đã nghe thấy giọng nói quen thuộc của mẹ:

“Cô giáo, lần này vẫn vậy, rút từ thẻ của Bùi Niệm ba vạn đi.”

Giọng cô giáo hơi do dự:

“Ừm, được thôi. Nhưng chị có chắc là không muốn bàn bạc với con bé không?”

Mẹ tôi hừ lạnh:

“Có gì mà phải bàn bạc, nó chỉ là một đứa trẻ, tiêu nhiều tiền tiêu vặt như vậy để làm gì?”

“Đưa cho mẹ nó cất giữ thì có gì sai sao?”

Tôi đứng sững ở cửa như bị sét đánh.

Chỉ vài câu nói, tôi đã hiểu mọi chuyện.

Tôi học ở trường tư.

Bố tôi sẽ gửi tiền sinh hoạt phí vào thẻ sinh hoạt ở trường của tôi mỗi tuần.

Ông ấy rất hào phóng, nhưng tôi không hay tiêu nhiều tiền như vậy, nên vẫn cất trong thẻ.

Nhưng mỗi lần mở thẻ, số dư luôn là 0.

Tôi vẫn luôn tự hỏi, có phải bố đã rút lại tiền hay không.

Không ngờ lại bị mẹ lấy mất!

Bởi vì bà ấy bỏ nhà đi, không có tiền, nên mới lén lút rút tiền sinh hoạt phí bố tôi gửi cho tôi!

Tôi không thể tin vào tai mình.

Lúc này, cửa văn phòng bị đẩy ra.

Mẹ nhìn thấy tôi, bà ấy hơi sửng sốt, nhưng nhanh chóng xoay người rời đi.

Thậm chí không thèm giải thích một câu.

Tôi tức giận, lập tức đuổi theo:

“Mẹ không được đi!”

Nghe thấy vậy, mẹ tôi xoay người cười lạnh:

“Sao nào, mẹ biến mất một tuần, con bắt đầu nhận ra rằng không thể sống thiếu mẹ, muốn giữ mẹ lại à?”

Tôi suýt bật cười:

“Con muốn mẹ trả lại tiền của bố con!”

“Nếu không, con gọi bác bảo vệ tới, mẹ sẽ không thể rời đi!”

Mẹ tôi ngẩn người.

Sau đó lập tức giễu cợt:

“Đứa con tôi mang thai mười tháng trời, giờ ngay cả chút tiền mọn cũng không muốn đưa cho mẹ nó.”

“Quả nhiên, mày giống hệt bố mày, đều là những con chó vô ơn…”

Tôi càng tức giận hơn, lập tức ngăn cản mẹ:

“Không được nói bố con như vậy!”

Sắc mặt mẹ tôi dần trầm xuống khi nhìn tôi.

Dự cảm chẳng lành trong lòng tôi cũng dần lớn.

Giây tiếp theo, mẹ đột nhiên đẩy mạnh tôi, giọng điệu vang lên đầy uy lực:

“Xin lỗi, tao là nữ chính, sẽ không để một đứa trẻ nào ngăn cản bước chân tao rời đi.”

“Đừng tưởng dùng trẻ con là có thể trói buộc cuộc đời tao!”

Đồng tử tôi co giật.

Lúc này tôi mới nhận ra mình đang đứng ở đầu cầu thang.

Cơ thể nhỏ bé của tôi lăn từ mười bậc thang xuống, còn có thể nghe thấy âm thanh xương mình gãy.

Từng cơn đau nhức ập đến.

Tôi theo bản năng kêu lên “Cứu”.

Mẹ tôi đứng trên cầu thang.

Nhìn tôi từ trên cao xuống, lạnh lùng:

“Quả nhiên, gặp nguy hiểm chỉ biết nhìn mẹ kêu cứu.”

“Giờ có muốn theo lại tao không?”

“Muộn rồi.”

“Mày cứ chờ bố và mẹ kế của mày tới cứu mày đi.”

Bà ấy nhìn tôi trong vũng máu, xoay người rời đi không chút thương tiếc: “Từ giờ trở đi, tao không cần mày và bố mày nữa.”

06.

“Niệm Niệm, cuối cùng con cũng tỉnh rồi!”

Khi tôi mở mắt ra lần nữa thì đã là ba ngày sau.

Tôi nằm trên giường bệnh với một lớp thạch cao dày ở chân.

Bố tôi luôn ở cạnh giường bệnh của tôi.

Khi vừa tỉnh lại, hai mắt ông ấy lập tức đỏ hoe:

“Con có cảm thấy có chỗ nào không thoải mái không, có đói không, có khát không?”

Tôi lắc đầu rồi hỏi:

“Mẹ đâu rồi?”

Vừa nhắc đến mẹ, mặt bố tôi nhất thời đằng đằng sát khí.

Ông ấy nghiến răng nghiến lợi nói:

“Cô ta…”

“Bố thật không ngờ cô ta có thể điên tới mức này!”

“Sau khi con xảy ra chuyện, cảnh sát lập tức trích xuất camera giám sát, rõ ràng là cô ta đẩy con xuống.”

“Nhưng camera được lắp sau lưng, không quay được hành động của cô ta, chỉ nhìn thấy cô ta đứng cùng với con, sau đó con đột nhiên lăn xuống cầu thang!”

Sắc mặt của bố vừa mệt mỏi vừa tức giận:

“Trần Lộ nói là tự con nhảy xuống, còn muốn vu khống cô ta.”

“Còn nói cái gì mà là nữ phụ độc ác xài chiêu cũ vu khống nữ chính, mọi người hãy tỉnh ngộ đi.”

“Cô ta mới là người không tỉnh táo, làm gì có ai lại xúc phạm con mình như vậy chứ!”

Nghe những lời tức giận của bố tôi, thật ra tôi không hề thấy ngạc nhiên chút nào.

Bởi vì kiếp trước, tôi đã sớm thấy được một mặt ác độc hơn của mẹ rồi.

Bà ấy có thể đẩy tôi xuống từ một tòa nhà cao tầng.

Giờ đẩy tôi xuống mấy bậc thang này, có gì là lạ?

Chỉ là bây giờ, tôi không thể không phòng bị, mặc cho người ta xâu xé.

Cho nên tôi hỏi:

“Vậy bây giờ không đủ chứng cứ, chứng minh đó là do mẹ sao?”

“Ừm.” Bố tôi không cam lòng nắm chặt tay: “Bởi vì không đủ chứng cứ, cũng không có cách nào lập tội…”

“Con có bằng chứng.”

Tôi đột nhiên lên tiếng, nghiêm túc ngắt lời ông:

“Trên quần áo của con có gắn một chiếc camera mini.”

Cho nên từ đầu đến cuối, từng lời nói, hành động của mẹ.

Đã sớm được ghi lại rõ ràng.


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner