“Ôn tỷ tỷ, ta, ta…” Khuynh Nguyệt bỗng chốc trở nên lúng túng.
“Đuổi hắn đi làm gì? Quản gia nói người này thân thủ không tệ, chi bằng lưu lại làm hộ viện, cũng xem như —”
“Ta gần đây đã học không ít bản lĩnh từ sư phụ dạy võ, ta có thể bảo vệ tỷ tỷ!”
Khuynh Nguyệt vội vàng cắt ngang lời ta, kéo ta quay về tiền viện.
Ngày hôm sau, mọi hành lý đều được chất lên xe.
Chúng ta sắp khởi hành trở về hoàng thành.
Giữa đường, đột nhiên có thứ gì đó lao ra làm kinh động ngựa xe.
Ta vén rèm lên, dường như ngựa đã đụng phải ai đó.
Ta lập tức xuống xe kiểm tra.
Quản gia nói: “Lại là hắn, cô nương, đây chính là nam tử lần trước ngất trước phủ ta.”
Khi ta nhìn thấy dung mạo hắn, liền đứng sững tại chỗ.
Hắn trông vô cùng giống Lý Thừa Cảnh, chỉ khác là không có lệ chí, còn lại gần như y hệt.
Hắn dần tỉnh lại, trông thấy ta cũng ngẩn người.
Ta hỏi hắn: “Ngươi nhận ra ta sao?”
Hắn chần chừ một lát, rồi lắc đầu: “Ta không biết.”
Sau đó, không hiểu vì sao, ta lại đưa hắn về phủ.
Khuynh Nguyệt cũng ngoan ngoãn theo sau, không nói lời nào.
Hắn có một cây trâm gỗ, rất giống với cây trâm mà Thái hậu đã giao cho ta.
Hắn rất trân quý nó, không để ai chạm vào. Nhưng mỗi khi ta muốn, hắn lại đưa cho ta.
Thấy ta tỉ mỉ ngắm nhìn trâm gỗ, vẻ mặt đầy yêu thích.
Hắn nói: “Tặng nàng.”
Lý Thừa Cảnh trước nay luôn là người lạnh lùng nghiêm nghị.
Nhưng người trước mặt ta lúc này lại vô cùng ôn hòa.
Song, trong thâm tâm ta vẫn luôn cảm thấy… hắn chính là Lý Thừa Cảnh.
Là người đã dùng lệ chí – dấu hiệu để ái nhân cố thể nhận ra ngay từ cái nhìn đầu tiên, cùng toàn bộ ký ức kiếp trước đổi lấy một đời mới.
Ta giữ hắn lại. Hắn nói hắn đã quên mất tên mình.
Ta liền đặt tên cho hắn là Vô Dạng.
Hy vọng cả đời này hắn bình an vô sự, đến bạc đầu vẫn an nhiên.
Khuynh Nguyệt trách ta mải mê việc buôn bán không có thời gian ở bên nàng, liền học một thân võ nghệ, ngao du khắp sơn hà Đại Ngụy, rời xa ta mà viễn hành.
Ta dần trở thành một thương nhân có tiếng ở Ngọc Thành, cũng như phụ thân ngày trước, xuôi ngược khắp nơi.Mà Vô Dạng vẫn luôn đi theo ta, mỗi khi ta ngoảnh lại, hắn liền ở ngay phía sau.
Hôm đó, giữa biển hoa ngoại ô, Vô Dạng bỗng nhiên gọi ta từ phía sau.
Hắn không gọi tên ta, mà khẽ cất tiếng:
“An Nương.”
Cái nhũ danh này, ngoài phụ thân và hắn ra, không ai biết đến.
Khoảnh khắc ấy, ta thấy trong mắt hắn cũng ngân ngấn lệ.
Giây phút ấy, ta biết chắc chắn rằng… Vô Dạng chính là Lý Thừa Cảnh.
Giữa biển hoa bát ngát, ta không chút do dự lao vào lòng hắn.
Hắn cũng vươn tay ra, ôm trọn lấy ta.