Advertise here
Nắng Ấm Trong Tim Em

Chương 5



8

 

Ngày hôm sau, Ngô Minh đã sắp xếp mọi thứ xong xuôi.

 

Sáng sớm, anh tự mình lái xe đưa tôi đến trường nhập học.

 

Là ngôi trường danh giá nhất thành phố.

 

Tỷ lệ học sinh đỗ vào các trường đại học trọng điểm luôn đứng nhất nhiều năm liền.

 

Đây là cơ hội duy nhất tôi có thể nắm bắt.

 

“Cảm ơn anh!”

 

Tôi nói lời cảm ơn, xuất phát từ tận đáy lòng.

 

Ngô Minh giơ tay vuốt nhẹ mấy sợi tóc lòa xòa trên trán tôi.

 

“Ngốc này, cảm ơn cái gì chứ. Mau vào đi, tối anh đến đón em tan học.”

 

Tôi vô cùng trân trọng cơ hội học tập quý giá này.

 

Nhưng chưa đầy vài ngày sau khi nhập học, tôi đã trở thành tâm điểm.

 

Học lại hai năm, rất xinh đẹp, ít nói, học hành chăm chỉ.

 

Mọi người đều tò mò về tôi.

 

Nhưng thời gian của tôi không còn nhiều nữa.

 

Tôi phải tận dụng từng giây từng phút để vùi đầu vào sách vở.

 

Từ ngày tôi nhập học, Ngô Minh biến mất.

 

Lúc ấy tôi mới giật mình nhận ra—dù đã thân mật đến vậy, chúng tôi thậm chí còn không có cách nào liên lạc với nhau.

 

Người đưa đón tôi là một chị gái lạnh lùng, làm việc theo đúng bổn phận, không thừa một câu nào.

 

Mỗi lần về nhà, trên bàn ăn luôn có sẵn bữa tối, nhưng tôi chưa từng thấy ai chuẩn bị nó.

 

Tôi ăn xong rồi ngồi vào bàn học, miệt mài đến tận khuya.

 

Cứ như vậy suốt nửa tháng, rồi đột nhiên, Ngô Minh xuất hiện trước cổng trường.

 

Giữa dòng người đông đúc, tôi vẫn có thể nhận ra anh ngay lập tức.

 

Có lẽ vì khi đã từng có sự gắn kết sâu sắc, chúng tôi sẽ có một loại cảm giác liên kết vô hình.

 

Hoặc cũng có thể, anh thực sự quá nổi bật.

 

Cơn mưa cuối thu mang theo chút lành lạnh, anh che ô, từng bước từng bước đi về phía tôi.

 

Bàn tay anh, ấm áp và tự nhiên, bao lấy những ngón tay lạnh buốt của tôi mà không hề né tránh.

 

“Tô Đường, có nhớ anh không?”

 

Anh cúi người, giúp tôi cài dây an toàn.

 

Chỉ trong vài nhịp thở, không khí trong xe đã trở nên nóng rực.

 

Nhưng anh lại đưa tôi đến một nơi khác trước.

 

“Trong thời gian đi học, em cứ ở đây, gần trường hơn.”

 

Căn phòng không lớn, nhưng được dọn dẹp gọn gàng, sạch sẽ.

 

Tất cả đồ dùng cần thiết đều có đủ.

 

Đối với tôi, như vậy đã quá tốt rồi.

 

Thật sự rất tốt.

 

Ngô Minh đưa cho tôi một cuốn sổ đỏ và một tấm thẻ ngân hàng.

 

Trên cùng là căn cước công dân của tôi.

 

9

 

“Tô Đường, trong thẻ có một triệu, là tiền sạch, em cứ yên tâm mà dùng.”

 

“Căn nhà này không lớn, nhưng sau này cũng chẳng có phiền phức gì.”

 

“Cứ giữ lấy, an tâm học hành.”

 

Những lời của anh còn gây chấn động hơn cả những thứ này.

 

Ngô Minh nhướn mày:

 

“Anh đã nói rồi, anh không phải người tốt.”

 

Tôi muốn mở miệng, tìm hiểu thêm về anh.

 

Nhưng anh lại đưa tay bịt mắt tôi, sau đó mạnh mẽ và cuồng nhiệt hôn xuống.

 

“Tô Đường, em không cần biết gì cả thì tốt hơn.”

 

“Ngoan nào ~”

 

Vẫn là giọng điệu không cho phép từ chối, nhưng câu “ngoan” này lại mang theo một chút nghẹn ngào, như thể đang cầu xin tôi đừng hỏi thêm.

 

Tôi cũng có bí mật giấu anh, đúng không?

 

Huống hồ, mục đích ban đầu khi tôi tìm đến Ngô Minh đã đạt được trong thời gian ngắn đến khó tin.

 

Anh không muốn tôi hỏi, vậy thì tôi không hỏi.

 

Căn nhà này, cộng với số tiền này, đừng nói là đại học, chỉ cần không quá tham vọng, có thể đủ cho tôi sống rất lâu.

 

Ngô Minh không đến gặp tôi mỗi ngày.

 

Tôi dốc toàn bộ thời gian để học, tiến độ rất gấp.

 

Mỗi ngày tôi chỉ ngủ nhiều nhất năm tiếng.

 

Dù đã lọt vào top 10 của toàn khối, tôi vẫn không dám buông lỏng một giây phút nào.

 

Tôi sợ thất bại.

 

Tôi không thể để kỳ thi đại học xảy ra bất cứ sai sót nào thêm nữa.

 

Mỗi lần Ngô Minh đến, tôi đều có thể cảm nhận được sự kiềm chế và đau lòng của anh.

 

Nhưng sự kiềm chế ấy, chỉ cần vài ánh mắt giao nhau, lập tức vỡ vụn thành tro bụi.

 

Cuối cùng, chúng tôi vẫn quấn lấy nhau trên giường, dây dưa không dứt.

 


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner