Advertise here
Nghiện

Chương 4



16.

Hoắc Nhẫn lạnh lùng liếc tôi, đứng dậy mặc quần áo đi mở cửa.

Dáng vẻ này của anh không phải sẽ nói cho Giang Ngô biết có chuyện gì vừa xảy ra trong phòng sao?

Tôi run rẩy nhắc nhở: “Thầy Hoắc, chú ý ảnh hưởng.”

Cái miệng rộng của Giang Ngô nếu nó mà biết thì không đầy một tiếng sau Giang Thành Danh cũng sẽ biết. Giang Thành Danh biết, khoảng cách Triệu Nguyệt Hoa biết cũng không xa.

Hoắc Nhẫn không để ý đến tôi, đi chân trần xuyên qua phòng khách, mở cửa.

Tôi sốt ruột vội tròng chiếc váy ngủ dài lao ra, Giang Ngô còn đứng ở cửa, tay cầm hộp giữ nhiệt, miệng há hốc.

“Thầy… thầy Hoắc, thầy ở đây ạ.” Nó lúng túng đứng bên ngoài, mặt bị lạnh đỏ bừng nhưng không dám vào.

Hoắc Nhẫn gật đầu: “Vào đi.”

Giang Ngô nhìn tôi, thấy tôi không phản đối mới rụt cổ đi vào.

Tôi lười biếng dựa vào sô pha: “Mày tới làm gì?”

“Đưa đồ ăn cho chị nè.” Giang Ngô giơ hộp giữ nhiệt, “Mẹ em nấu. Bà nghe nói chị bị cảm lâu vậy chưa khỏi nên nấu canh kêu em mang qua cho chị.”

“Ồ.” Tôi nhớ dáng vẻ khả ái của mẹ Giang Ngô, bỗng dưng nhớ đến Triệu Nguyệt Hoa. Hai người phụ nữ là hai thái cực.

Giang Ngô ân cần mở nắp ra: “Thầy Hoắc… à không, anh rể, anh cũng uống tí nhé, em mang đến nhiều lắm.”

“Anh rể”, xưng hô này khiến tôi nổi da gà.

Hoắc Nhẫn lại không có phản ứng gì, cúi đầu sửa tay áo: “Cảm ơn, tôi không đói, để chị em uống nhiều đồ bổ hơn.”

Tôi cứ cảm giác lời này của anh hơi quái quái, da gà rơi đầy đất: “Đồ đưa xong rồi, mày về nhanh đi.”

Người đầy mồ hôi dính dấp khó chịu, tôi đứng dậy đi vào nhà tắm.

Giang Ngô không vui: “Chị, bên ngoài lạnh lắm, chị để em ở ấm chút.”

Tôi phớt lờ nó, mở nước vào trong bồn tắm nằm.

Phòng tắm tràn ngập hơi nước, bức tường đối diện treo bức ảnh của Hoắc Nhẫn, anh ngồi bắt chéo chân trước cửa sổ quán café kiểu Pháp, điềm tĩnh, quý phái.

Ảnh của anh đang nhìn tôi, mỗi lần tôi nằm trong bồn tắm thế này, tôi cứ cảm giác anh đang nhìn tôi tắm.

Tôi suy nghĩ làm sao để Hoắc Nhẫn nhìn thấy bức ảnh này nên tôi cứ dềnh dàng trong nhà tắm không ra. Nước ấm bao bọc, quá ấm áp, tôi mệt rã rời.

Trong mơ hồ nghe có tiếng người vào, tôi nghiêng đầu nhìn, Hoắc Nhẫn đứng cách đó vài mét, ánh mắt lạnh băng nhìn tôi.

“Định ngâm đến mềm xương ra?”

Anh không đóng cửa, vậy chứng tỏ Giang Ngô đã về.

“Anh không thích?” Tôi cố tình khiêu khích, gác tay lên thành bồn tắm, để cằm lên mu bàn tay.

Hoắc Nhẫn nhận ra ý đồ của tôi, trầm giọng: “Mau đứng dậy.”

“Tẻ nhạt.” Tôi làu bàu, giơ tay ra với anh, “Ngâm lâu quá tê chân, anh đỡ tôi một chút.”

Hoắc Nhẫn hếch cằm nhìn tôi với ánh mắt giễu cợt.

Ý xấu nổi lên, tôi nhân lúc anh không chú ý, nhanh chóng túm lấy người trước mặt.

Bùm, bọt nước tóe ra.

Anh đổ cả thân người vào bồn tắm.

17.

Nước ấm ướt đẫm người anh, lông mày, lông mi treo hơi nước, tức giận nhìn tôi trừng trừng.

Trò đùa thành công, tôi cười gian, hất hàm ý bảo anh nhìn lên tường: “Nhìn kìa, tôi chọn góc độ không tồi đấy chứ.”

Hoắc Nhẫn nhìn thấy ảnh của mình trên tường, mặt tối sầm, không hé răng.

“Đừng im lặng mà, phát biểu chút ý kiến đi.”

Hoắc Nhẫn bóp cổ tay tôi, nghiến răng nghiến lợi phun ra hai chữ: “Bỉ ổi.”

Ừ, tôi biết anh sẽ nói vậy.

“Anh đã muốn mắng tôi thế này lâu rồi nhỉ.” Tôi nghiêng mặt, môi cách mặt anh chưa đầy một lóng tay, “Khi tôi gửi ảnh chụp kia cho anh, không ngờ anh lại có thể nhẫn nhịn không mắng tôi đấy.”

Hoắc Nhẫn vẻ mặt sống không gì luyến tiếc, xoa xoa chân mày: “Tôi không ngờ có thể tận mắt thấy.”

Cũng phải, mắt thấy thấy lòng không phiền, với tu dưỡng của anh thì lười tranh luận với tôi.

Tôi buồn cười, trêu: “Haizz, thầy Hoắc không ngờ bản thân sẽ lật thuyền trong mương, có thể hiểu.”

Hoắc Nhẫn quở trách: “Đừng tự mắng mình như vậy.”

Tôi không cho là đúng: “Tôi là cống ngầm, anh thích chèo thuyền trong cống ngầm, chúng ta cũng như nhau.”

“Em câm miệng.”

Cuối cùng hôm đó, tôi không biết anh đi lúc nào.

Dù sao thì hôm sau thức giấc, tôi thức dậy với cảm giác đau nhức cả người thì anh đã đi rồi.

Ngôi nhà bừa bộn của tôi được dọn dẹp sạch sẽ, ngay cả váy ngủ của tôi cũng được gấp gọn gàng, phẳng phiu đặt ở chiếc ghế cạnh giường.

Tôi bật cười, thầy Hoắc là người chú trọng mọi thứ.

Không hiểu sao lại nhớ anh, tôi lấy điện thoại định tìm anh nói chuyện thì lại thấy tin nhắn Giang Thành Danh gửi đến.

— Kỳ Kỳ, sắp xếp thời gian đưa thầy Hoắc về nhà ăn cơm, bảo cậu ấy uống trà với ba.

Tôi nhíu mày, lúc này mới nhớ quên khâu miệng Giang Ngô.

— Anh ấy không thích uống trà.

Tôi trả lời tin nhắn cho có lệ, không để việc này trong lòng.

Gặp phụ huynh cái gì, làm như tôi với Hoắc Nhẫn yêu nhau thật.

Tôi không có ý đó, Hoắc Nhẫn cũng không, vì vậy quan hệ của chúng tôi chỉ dừng ở việc cùng vui vẻ.

Thế là đủ rồi.

18.

Công việc trong tay đều gác lại, hiếm hoi tôi có thời gian rảnh mà ở nhà cả buổi sáng, đến chiều mới ra ngoài.

Có lẽ rảnh rỗi đến nhàm chán, tôi lái xe đến đại học A, từ Giang Ngô tôi biết là hôm nay Hoắc Nhẫn có lớp nên không liên lạc với anh, lặng lẽ đến phòng anh dạy.

Tôi tìm một chỗ phía sau ngồi xuống, phòng học to như thế, ngồi chật cả lớp nhưng đa phần đều là nữ sinh. Thường thì con trai thích thiên văn học hơn, có gì đó không ổn.

Tôi dựa vào bàn, cố gắng giấu mình đi, nheo mắt nhìn bục giảng.

Sau trưa, ngoài cửa sổ tuyết trắng xóa, không khí lạnh buốt, trong phòng xem như ấm áp. Người đàn ông trên bục giảng mặt mày thanh nhã, đĩnh đạc đang giảng bài, mỗi cử chỉ giơ tay nhấc chân tựa như có ánh sáng.

Tôi nhìn đến ngơ ngẩn, nghe hai cô gái bàn trước thì thầm.

“Nghe nói người nghiên cứu thiên văn rất lãng mạn, cậu nói xem thầy Hoắc có phải là người lãng mạn không?”

“Sao tớ biết được.” Cô gái kia thẹn thùng hạ giọng, “Ngoại hình, phong thái của thầy Hoắc thế này, lãng mạn hay không cũng không quan trọng.”

“Tớ đoán chắc chắn thầy rất lãng mạn, dù gì cũng là người đàn ông nhìn ngắm bao nhiêu ngôi sao.”

Vẻ mặt hai cô gái đầy tán tưởng, tôi lặng lẽ cong môi.

Tuyệt thật, thầy Hoắc nổi tiếng trong trường nhờ gương mặt, những cô gái thanh xuân tràn trề chen đầy lớp học, lòng xuân nhộn nhạo. Tôi chợt thấy tiếc, lúc tôi học đại học sao không có thầy giáo đẹp thế này để cho tôi cũng rộn ràng tâm trí chứ.

Trong lúc tôi suy nghĩ miên man, lớp học đã kết thúc.

Sinh viên trật tự ra về, hai cô gái ngồi bàn trước tôi nắm tay nhau đi tìm Hoắc Nhẫn. Tiếng họ không lớn nhưng tôi nghe loáng thoáng được vài câu.

Họ hỏi vài câu, tiếp theo đổi chủ đề, vừa ngượng ngùng vừa dè dặt hỏi: “Thầy Hoắc, nghe nói nhà thầy có kính viễn vọng chuyên nghiệp, có tiện cho chúng em xem không ạ?”

Tôi thích thú chống cằm nhìn Hoắc Nhẫn, nghĩ xem anh sẽ trả lời thế nào. Đúng lúc này, Hoắc Nhẫn từ xa nhìn về phía tôi.

Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt anh trầm tĩnh như không hề bất ngờ, tựa như đã phát hiện ra tôi từ sớm.

Tôi hất cằm về phía anh, ý bảo con gái nhà người ta còn đang đợi anh trả lời.

Hoắc Nhẫn yên lặng thu hồi tầm mắt, cầm giáo trình, lạnh nhạt: “Xin lỗi, không tiện.”

Vẻ mặt hai cô gái thất vọng, tôi không vui giùm họ. Hoắc Nhẫn đúng là không có tình người.

Anh không để ý tới tôi, rời đi.

Tôi cũng không có gì làm, đợi đến cuối cùng mới ra khỏi lớp.

Vừa ra đến chỗ rẽ cầu thang đã thấy Hoắc Nhẫn chờ ở kia. Anh nhìn lướt qua tôi: “Ai cho em vào đây?”

“Dù gì tôi cũng là cựu sinh viên đại học A, cũng có chút tiếng tăm trong ngành, miễn cưỡng cũng được coi là sinh viên tốt nghiệp ưu tú.” Tôi dựa vào lan can, cười đắc ý, “Tôi về trường thăm thầy, tiện thể dự thính một lớp, không lạ chứ?”

Hoắc Nhẫn không tin tôi nửa lời: “Trà trộn vào à?”

“Anh có thành kiến với tôi.”

Thật ra trước khi tôi đến đã gặp thầy của tôi, nên tôi không hề lừa anh.

Hoắc Nhẫn liếc tôi vẻ mỉa mai, vẻ “em tiếp tục diễn đi”.

Tôi lười giải thích với anh, bước về anh hai bước, xấu xa chọc chọc anh: “Thầy Hoắc, nghe nói nhà thầy có kính viễn vọng chuyên nghiệp, có tiện cho tôi xem không?”

Tôi vốn tưởng Hoắc Nhẫn sẽ không chịu nổi sự trêu đùa sỗ sàng của tôi, không ngờ anh chỉ hừ nhẹ, lời nói ra lại ngoài dự kiến.

“Tiện.”

19.

Tôi có phần được chiều mà sợ.

Vào nhà Hoắc Nhẫn, tôi nhớ trận chiến đêm đó, khẽ nhướng mày.

Hoắc Nhẫn đại khái cũng đoán được tôi đang nghĩ gì, anh liếc tôi, quay người lại hỏi: “Muốn uống gì?”

Tôi nhìn quầy rượu rất đồ sộ, chỉ một chai đắt tiền nhất: “Cái đó.”

“Mắt nhìn không tồi.” Hoắc Nhẫn giễu cợt nhưng vẫn đến lấy chai rượu kia xuống, rót vào bình gạn rượu.

“Nói gì thì nói tôi cũng là nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, mắt nhìn tất nhiên là phải tốt rồi.”

Tôi dạo một vòng quanh phòng khách, hai lần trước đến, tâm trí đều ở trên người anh, lần này mới nhàn nhã xem bài trí trong nhà.

Nhà rất rộng, bài khí đơn giản, trang nhã, trong suốt, sạch sẽ, cảm giác lạnh lùng, rất phù hợp với tính cách của anh.

Tầm mắt chuyển đến ban công, tôi phát hiện có một kính viễn vọng được đặt trên giá. Tôi chưa chạm vào thứ này bao giờ nên có phần tò mò, đi ra ban công nhìn kỹ hơn.

Trời mùa đông mây mù u ám, tôi không trông đợi có thể nhìn thấy được gì.

Không ngờ, khung cảnh trong mắt khiến tôi chấn động.

Màn đêm như một tấm màn sân khấu khổng lồ, Ngân hà bao la, những vì sao lấp lánh, lộng lẫy, thần bí.

Tôi như có ảo giác, như thể mình đang ở dưới dải Ngân hà, sao chảy trên đầu, bốn phía lặng im, dòng sông vũ trụ sâu thẳm mênh mông đang dần đưa tôi đến nơi vô định.

Bỗng nhiên tôi nhớ lời cô gái kia nói, “Tớ đoán chắc chắn thầy rất lãng mạn, dù gì cũng là người đàn ông nhìn ngắm bao nhiêu ngôi sao.”

Người đàn ông đã ngắm nhiều sao như thiên hà này khiến người ta mê muội.

“Không lạnh sao?” Phía sau vang lên tiếng anh ôn hòa, “Đừng xem nữa, bây giờ không phải thời điểm tốt để ngắm sao.”

Lúc này tôi mới cảm thấy lạnh, lùi về phòng khách, tò mò hỏi anh: “Lúc nào có thể xem mưa sao băng?”

“Năm nay hết rồi.”

Tôi tiếc nuối: “Vậy chờ sang năm.”

Hoắc Nhẫn cụp mắt nhìn tôi, tựa như lơ đãng lên tiếng: “Vậy sang năm cùng nhau xem.”

Tim tôi đã bị đâm như thế.

“Rượu chuẩn bị rồi.” Anh quay người đi về trước, lấy một quyển sách trên kệ, đến một cửa sổ sát đất, mở một ngọn đèn đặt dưới đất.

Anh ngồi xuống chiếc ghế bành thấp, lười biếng dựa vào ghế mềm, đôi chân dài duỗi thẳng, yên lặng đọc quyển sách trên tay.

Xung quanh rất yên tĩnh, ánh sáng nhẹ nhàng bao bọc anh, lông mi anh đổ xuống một quầng tối, dịu dàng, quyến rũ.

Tôi im lặng quan sát rất lâu, anh cũng không để ý đến tôi. Đây là ý tôi muốn làm gì thì làm phải không?

Anh đúng là không xem tôi như người ngoài.

Tôi chỉ đành đến quầy rượu uống rượu giải sầu, nhàm chán lấy điện thoại ra định lướt weibo.

Tình cờ nhìn thấy tin nhắn Giang Thành Danh: Không thích uống trà thì uống rượu.

Lão già này thật ân cần, ý là nhất quyết đòi gặp người?

Tôi lại không kiềm được nhớ đến Triệu Nguyệt Hoa, trong lòng không khỏi phiền muộn, cũng không còn tâm trạng làm trò với Hoắc Nhẫn.

Trong khoảng thời gian ngắn, căn phòng yên tĩnh. Tôi có phần cảm thán. Không ngờ tôi có thể bình thản ở cùng với Hoắc Nhẫn như thế này, cho dù không quấy nhiễu lẫn nhau, chúng tôi vẫn thấy thoải mái, dễ chịu.

Tôi chống cằm nhìn Hoắc Nhẫn, không để ý tiếng mở cửa từ đầu bên kia.

“Cô…” cô gái trong phòng đi ra mặc đồ ngủ, nhìn tôi kinh ngạc.

Tôi chấn động, trong nhà lại có người thứ ba, hơn nữa lại còn là cô gái trẻ.

Cô gái kia nhìn tôi, tôi cũng nhìn lại, hai bên đều im lặng.

20.

Hoắc Nhẫn nghe tiếng quay lại nhìn. Có vẻ anh cũng bất ngờ, cau mày: “Em đến lúc nào?”

Cô gái như mới ngủ dậy, nhìn sang Hoắc Nhẫn: “Chiều nay em nhắn wechat cho anh, anh không thấy sao?”

Ánh mắt Hoắc Nhẫn lạnh lùng quét qua cô gái kia, hình như cô ấy có vẻ sợ anh, yên lặng rụt vai.

“Em sai rồi, lẽ ra em nên gọi anh.” Cô lí nhí giải thích, “Em với bạn đi dạo gần đây, hơi mệt nên muốn đến chỗ anh nghỉ ngơi một lát rồi vô tình ngủ quên.”

Tôi hoàn hồn sau chấn động, ngoài việc xấu hổ, lòng tôi nặng trĩu đến không thở nổi.

Hoắc Nhẫn có bạn gái!

Lại còn không phải cô gái lần trước tôi nhìn thấy!

Thằng nhãi này, mẹ kiếp, đúng là biết cách chơi!

Tôi kìm nén cơn giận, cầm túi xách định rời đi.

Nhưng cô gái kia lại sợ sệt nhìn tôi: “Là chị dâu ạ?”

??? Tim tôi thót lên, cứng đờ người.

Thấy tôi không trả lời, cô gái kia cười, lộ hai má lúm đồng tiền: “Em xin lỗi ạ. Em không biết anh sẽ đưa bạn gái về nên lỗ mãng chạy tới đây.”

“Anh ấy là anh của cô?”

“Dạ phải, anh ruột của em.” Cô ấy cũng nhận ra tôi hiểu lầm điều gì, cười nói, “Lần đầu gặp, chào chị dâu, em tên Hoắc Mẫn ạ.”

Cô ấy một tiếng chị dâu hai tiếng chị dâu, tôi cực kỳ xấu hổ. Nhưng mối quan hệ giữa tôi với Hoắc Nhẫn thật sự rất khó giải thích rõ ràng.

Trong nhất thời, tôi không biết mở miệng thế nào.

Hoắc Mẫn nhìn tôi, bỗng như phát hiện ra điều gì, hô to: “Chị là nhiếp ảnh gia Giang Kỳ?”

Tôi chưa kịp phản ứng, cô bé đã huơ tay múa chân: “Em có follow chị, em cực thích phong cách chụp của chị, siêu gợi cảm mà lại cực kỳ sang trọng.”

Tôi giảo biện: “Không, những thứ chị chụp rất thuần khiết.”

Cô bé liếc nhìn Hoắc Nhẫn, hạ giọng nói với tôi: “Chị dâu, em sẽ không nói với anh hai là chị thích chụp ảnh nghệ thuật những người mẫu nam nhất đâu.”

Tôi suy tư nhìn cô bé: “Vậy là em vì muốn xem nên mới follow chị?”

Hoắc Mẫn đỏ bừng mặt: “Không phải, tuyệt đối không phải.”

“Ồ ~” Tôi cười.

“Em có thể đi rồi.” tiếng nói lạnh lùng của Hoắc Nhẫn vang lên, hạ lệnh đuổi khách.

“Được.” Tôi cực kỳ biết thân biết phận, nói tạm biệt với Hoắc Mẫn, đi ra cửa.

Tay mới chạm vào tay nắm cửa thì một bàn tay bên cạnh ấn lấy tay tôi. Tôi quay sang, ánh mắt Hoắc Nhẫn có phần bất đắc dĩ.

Anh kéo tôi ra sau, nói với Hoắc Mẫn: “Anh nói là em.”

Hoắc Mẫn lộ vẻ buồn bã: “Anh, anh thật vô nhân đạo, có thể đối xử tốt hơn với chó độc thân không?”

Hoắc Nhẫn kéo tôi ngồi lại quầy bar, vừa rót rượu vừa nói: “Lúc đi nhớ đóng cửa lại.”

“Hứ.” Hoắc Mẫn tức tối quay về phòng, nhanh chóng thay quần áo.

Lúc xách túi rời đi, cô bé lén làm mặt quỷ với Hoắc Nhẫn, rồi lại cười tủm tỉm chào tôi, rời đi.

Tôi im lặng nhìn theo bóng cô bé rồi dựa người vào quầy bar, cười hỏi Hoắc Nhẫn: “Em ấy gọi tôi là chị dâu, sao anh không giải thích?”


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner