Advertise here
Người Gối Đầu Giường Là Sói Giả Dạng

Chương 10



12.
Về thân thế của Chử Thịnh Niên, trước đây tôi chỉ nghe loáng thoáng.
Cha anh lập nên Chử thị là nhờ vào của hồi môn và sự hỗ trợ từ mẹ anh.
Công ty lớn mạnh, niêm yết được trên sàn chứng khoán cũng là nhờ năng lực vượt trội của mẹ anh.
Chỉ là… về sau không biết vì sao hai vợ chồng lại lạnh nhạt, mỗi người một hướng, cuối cùng xa cách.
Giờ nghĩ lại, có lẽ là vì Chử Kính An ngoại tình.
Mẹ Chử Thịnh Niên sau đó phát bệnh, chưa được mấy năm thì qua đời.
May mà trước khi kết hôn, bà còn sáng lập một công ty công nghệ quy mô nhỏ, ít người biết đến.
Công ty đó về sau gặp đúng thời cơ, nhanh chóng phát triển thành một ông lớn trong ngành.
Chử Thịnh Niên là người thừa kế duy nhất.
Nghe anh kể lại chậm rãi từng chuyện đã qua, tôi không khỏi cảm thán:
“Mẹ anh… thật sự rất yêu anh.”
Cha mẹ thương con, thường suy tính rất xa.
May nhờ mẹ anh tính trước, anh mới không đến mức bị dồn vào thế bị động.
Nhưng… nếu đã có chỗ dựa như thế, vì sao sau tai nạn anh lại chấp nhận kết hôn với tôi?
Anh lẳng lặng nhìn tôi, không chút ngạc nhiên, hỏi ngược lại:
“Em thật sự không nhớ gì sao?”
Tôi ngơ ngác nhìn anh, trong mắt đầy mông lung. Anh khẽ thở dài, đưa tay xoa nhẹ đỉnh đầu tôi, giọng trầm ấm:
“Chuyện từ rất lâu rồi…”
Khi còn nhỏ, tôi hay theo ba tham dự các buổi tiệc xã giao.
Tôi ăn khỏe, mỗi lần có đồ ăn là ăn như gió cuốn mây bay.
Có một lần tôi đói quá, vừa thấy thức ăn là cắm đầu ăn như cuồng.
Ăn xong mới phát hiện có một cậu bé đang ngồi đối diện, ánh mắt ấm ức nhìn tôi chăm chú.
Tôi còn chưa phản ứng gì, cậu bé đã quay mặt bỏ đi, nhảy xuống ghế, chân nhỏ chạy bộp bộp ra ngoài.
Lúc ăn no quá tôi thấy hơi ngán, liền chạy ra ngoài đi dạo tiêu hoá, thì bắt gặp cậu bé đó đang bị mấy đứa
nhỏ khác bắt nạt.
Cậu bị đè xuống đất, gương mặt trắng trẻo dính đầy bụi đất và vết trầy xước, nhìn vô cùng tội nghiệp.
Hồi đó tôi đầy tinh thần trượng nghĩa, ghét nhất là thấy người yếu bị ăn hiếp, thế là lập tức xông vào đuổi
sạch đám nhóc bắt nạt kia.
“Cảm ơn.” – Cậu bé lau nước mắt, nhỏ giọng nói.
Tôi vỗ vai cậu, bắt chước giọng người lớn:
“Không cần khách sáo! Cậu phải học chút võ nghệ vào, như vậy mới bảo vệ được bản thân.”
“Với lại là con trai thì đừng khóc! Gặp chuyện phải làm người khác khóc chứ không phải để họ bắt nạt
mình.”
Tôi vẫn nhớ rõ đôi mắt sáng long lanh của cậu bé ấy nhìn tôi đầy ngưỡng mộ.
Giống như tôi là anh hùng từ trên trời rơi xuống, định sẵn sẽ trở thành truyền kỳ trong cuộc đời cậu ấy.
Chỉ tiếc… tôi lại quên hỏi tên.
Kể xong, Chử Thịnh Niên nhìn tôi như thể đang thưởng thức phản ứng của tôi.
Tôi sững người, tròn mắt kinh ngạc, dè dặt hỏi:
“Cậu bé đó… là anh?”
Anh khẽ gật đầu.
Tôi ôm ngực, lùi lại một bước suýt nữa té ngửaHóa ra tôi và anh… sớm đã quen nhau.
Vậy mà suốt bao năm nay, mỗi lần gặp anh, anh đều lơ tôi như người vô hình. Tôi cứ tưởng anh rất ghét tôi.
Anh liếc mắt nhìn tôi, có phần ngượng ngùng nói:
“Vì mỗi lần thấy em… em đều đang cười nói với mấy người đàn ông khác.”
Giọng anh có phần hờn dỗi. Tôi lập tức hiểu ra.
Hóa ra là ghen.
Hồi đó tôi hay chơi với nhiều người đàn ông, nên mỗi lần anh thấy đều mặt lạnh như băng – chẳng trách.
Vòng vòng rồi lại quay về bên nhau, hóa ra hạt giống duyên phận đã gieo từ rất lâu, giờ mới nở hoa kết trái.
Nghĩ đến đây, tôi vòng tay ôm lấy cổ anh, liếc xuống phía dưới anh một cái, mỉm cười gian tà:
“Thế… bác sĩ bảo anh liệt nửa người, cũng là nói dối đúng không?”
Anh khẽ “ừ” một tiếng.
Bảo sao đêm đó anh sung sức như thế, tôi còn tưởng là kỳ tích y học cơ đấy.
Thì ra cũng chỉ là một màn kịch.
Tôi còn đang ngẩn người thì Chử Thịnh Niên nắm cằm tôi, bất mãn hỏi:
“Em đang nghĩ gì thế?”
Tôi biết rõ điểm yếu của anh ở đâu, nhưng lại cứ thích dẫm lên thử.
Thế là tôi nhoẻn miệng cười, khẽ nói:
“Em đang nghĩ về mấy anh chàng mới tới Mộ Sắc…”
Ánh mắt anh tối sầm lại, như có giông tố đang cuộn trào.
Môi tôi lập tức bị anh mạnh mẽ chặn lại.
Giọng anh khàn khàn như dã thú:
“Anh sẽ khiến em quên sạch hết.”
Và anh thật sự làm được.
Cuối cùng tôi nằm liệt trên giường, toàn thân vô lực, quả thật đã quên sạch những điều không nên nhớ.


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner