Advertise here
Người Gối Đầu Giường Là Sói Giả Dạng

Chương 5



Tôi lập tức nhắn lại là đã biết.
Hứng thú vui chơi lập tức tan biến sạch sẽ. Tôi chỉ kịp nói với Thẩm Tiểu Thư một tiếng rồi vội vàng lái xe
đến bệnh viện.
Trên đường đi, tôi vừa sốt ruột vừa tự trách – lẽ ra không nên để Chử Thịnh Niên ở nhà một mình. Nhỡ xảy
ra chuyện thật thì sao?
Mà nghĩ kỹ cũng thật kỳ lạ. Dạo gần đây anh hồi phục không tệ, ngoại trừ đôi chân không cử động được,
những phương diện khác đều như người bình thường.
Hơn nữa lần khám sức khỏe trước, các chỉ số của anh còn tốt hơn tôi.
Sao có thể đột nhiên ngất xỉu được?
Lần này, tôi nhất định phải hỏi bác sĩ cho ra lẽ.
6.
Tôi vội vàng chạy đến trước phòng bệnh của Chử Thịnh Niên.
Trong phòng yên ắng đến mức có thể nghe được cả tiếng kim rơi. Anh lặng lẽ nằm trên giường bệnh, sắc
mặt trắng bệch gần như hòa lẫn với màu ga trải giường.
Bên cạnh anh, bác sĩ điều trị chính – bác sĩ Ngô – đang đứng đó. Khi trao đổi với tôi về tình hình của anh,
ông ta cẩn trọng hỏi:
“Sau vụ tai nạn, tâm trạng của cậu Chử rất sa sút. Với tư cách là vợ, không biết cô Giang có thường xuyên
trò chuyện, động viên cậu ấy không?”
Tôi nghĩ ngợi một lúc, rồi nghiêm túc gật đầu:
“Có ạ, và rất thường xuyên nữa là đằng khác.”
Nắm tay nè, ôm ôm hôn hôn nè, mấy chuyện thân mật như vậy tôi đều làm hết rồi – đó không phải là quan
tâm thì là gì?
Bác sĩ Ngô do dự một chút, như muốn nói gì đó rồi lại thôi:
“Nhưng tình trạng hiện tại của cậu ấy thậm chí còn tệ hơn trước…”
Nghe vậy, tôi sững người, hoàn toàn bất ngờ.
Đúng lúc ấy, tay Chử Thịnh Niên khẽ động đậy, lông mày cũng hơi nhíu lại Vừa nói, ông ấy vừa lấy từ túi ra một tấm ảnh.
Trên đó là một thanh niên trông còn rất trẻ, nhưng đã hói sạch cả đỉnh đầu, chỉ còn lại một vòng tóc mỏng
quanh đầu như hình trăng khuyết – sắp thành đầu trọc đến nơi rồi.
Con ngươi tôi lập tức chấn động.
Bác sĩ Ngô đẩy gọng kính, trong mắt thoáng hiện lên tia sáng kỳ lạ:
“Là vợ thì nên quan tâm đến sức khỏe chồng nhiều hơn nữa.”
“Giờ nhiều tổng tài trẻ tuổi ngoài kia, thành công là phải đánh đổi bằng sắc đẹp và sức khỏe đấy.”
Những lời của bác sĩ Ngô khiến tôi vừa kinh hoàng, vừa sợ hãi.
Cũng rất hổ thẹn.
Thật ra công việc hiện tại của Chử Thịnh Niên tuy là vì bản thân, nhưng nhà họ Giang – cũng chính là nhà
tôi – lại được hưởng lợi không ít từ những nỗ lực ấy.
Anh thì đêm đêm miệt mài làm việc, còn tôi lại rong chơi vui vẻ bên ngoài.
Nghĩ lại mà thấy bản thân đúng là không biết điều.
Tôi cảm thấy mình chẳng khác gì một bà chủ vô lương tâm, chẳng hề biết thương xót cho nhân viên của
mình.
Mà anh ấy giờ còn đẹp trai đến thế, nếu sau này thật sự bị hói đầu, tôi chắc chắn sẽ hối hận đến mức muốn
tự đập đầu chết cho xong.
Trai đẹp là động vật quý hiếm, tôi phải học cách trân trọng và yêu thương mới đúng.
Hôm sau, sau khi xác nhận Chử Thịnh Niên đã ổn, tôi liền làm thủ tục cho anh xuất viện về nhà.Tối hôm đó, tắm rửa xong, tôi bò lên giường nằm cạnh anh.
Cơ thể anh lúc nào cũng ấm, hơi ấm ấy xuyên qua lớp vải áo quần mà truyền sang tôi, khiến lòng tôi ngưa
ngứa lạ thường.
“Chử Thịnh Niên, anh… không giận em chứ?”
Tôi lên tiếng phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng ngủ. Anh khẽ động đậy tay.
“Anh ngất là vì làm việc quá sức, không liên quan gì đến em.”
Giọng anh trầm ổn dịu dàng, xen chút bao dung, lại khiến tôi càng cảm thấy có lỗi.
Anh mệt mỏi vì ai?
Không phải vì Giang thị, vì tôi hay sao?
Vậy mà anh chẳng hề trách móc tôi.
Ngược lại còn dịu dàng hỏi:
“Thế nào? Hôm qua em chơi có vui không?”
Tôi nhớ lại không khí huyên náo náo nhiệt ở Mộ Sắc, trong lòng bỗng thấy trống rỗng.
Chử Thịnh Niên thấy tôi im lặng, tưởng tôi chưa chơi đã, liền thấy áy náy:
“Đều tại anh, làm phiền em. Em hôm qua ở bên ai trong quán thế? Anh có thể đi xin lỗi người ta.”
“Không cần đâu.” Tôi không chịu nổi cái cách anh tự hạ thấp mình như vậy, liền cắt ngang lời anh.
Tôi duỗi tay ôm lấy eo anh, vùi mặt vào hõm cổ ấm áp, lí nhí nói:
“Anh không cần như vậy. Hôm qua em chỉ ở trên sàn nhảy, không có tìm ai hết.”
Tôi luôn là người trêu chọc anh, vậy mà anh vẫn luôn đối xử dịu dàng với tôi.
Nghĩ lại chỉ thấy xấu hổ và cắn rứt.
Hình ảnh mà bác sĩ Ngô từng đưa – vị tổng tài trẻ tuổi đầu đã thành trăng khuyết – lại hiện ra trong đầu tôi.
Tôi lưỡng lự một hồi, định khuyên anh đừng quá lao lực.
Tôi dè dặt mở lời:
“Dạo này công ty cũng không nhiều việc… Hay là anh nghỉ ngơi một thời gian nhé?” Chử Thịnh Niên trầm mặc, như đang suy nghĩ lời đề nghị của tôi. Tôi thấy còn có hy vọng, trong lòng hơi vui
một chút.
Thế nhưng, anh nhanh chóng đưa ra quyết định:
“Không được. Anh cảm thấy bản thân còn chưa đủ cố gắng, có thể nỗ lực hơn nữa.”
Tôi: “!!”
“Trước đây mỗi ngày anh chỉ làm việc 8 tiếng, sau này vì Giang thị, vì em, anh có thể làm 12 tiếng mỗi
ngày.”
Như thể sấm sét bổ xuống, tôi bị chấn động đến mức tê liệt cả trong lẫn ngoài.
Tôi vội nắm lấy tay anh:
“Đủ rồi, đủ rồi! Anh đã cố gắng nhiều lắm rồi!”
Anh mím môi:
“Vẫn chưa đủ.”
“Anh nghe nói rượu và dịch vụ ở Mộ Sắc lại tăng giá rồi, hàng hiệu cũng ra mắt nhiều mẫu mới.”
“Còn bất động sản ở Hải Thành, trang sức trong nhà đấu giá ở Hồng Kông…”
“Xe thể thao hiệu suất cao hơn, máy bay riêng thoải mái hơn…”
“Nếu anh không nỗ lực, em sẽ không vui.”
Tôi: “…”
Thì ra anh cố làm việc đến kiệt sức là để tôi có thể sống xa hoa, chơi bời phè phỡn?
Lương tâm bị đè chết trong tôi, giờ phút này bỗng sống lại một cách mạnh mẽ.
Tôi nhìn gương mặt anh tuấn, góc cạnh rõ nét của Chử Thịnh Niên, lại nhớ tới mấy cậu người mẫu uốn éo
ở Mộ Sắc.
Đặt họ lên bàn cân trong lòng, tôi lập tức nhận ra – dùng Chử Thịnh Niên để đổi lấy đám yêu tinh kia, thật
chẳng đáng chút nào.
Dùng anh để đổi lấy mấy thứ xa xỉ lại càng không đáng.


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner