Xử lý vết bỏng xong, tôi nằm xuống bên cạnh. Nhớ đến chuyện ban ngày mình hôn anh mà chưa xin phép,
tai tôi lại bắt đầu nóng lên.
Trong phòng tối đen như mực, Chử Thịnh Niên trở mình, phát ra tiếng sột soạt khe khẽ.
Tôi vội nhắm mắt giả vờ ngủ.
Nhưng vẫn cảm nhận được có ánh mắt sâu thẳm nào đó, không hề che giấu, đang lặng lẽ nhìn tôi chăm
chú.
Khi tôi còn đang phân vân có nên mở mắt ra không, mùi hương lạnh mát của gỗ linh sam đã lặng lẽ áp sát.
Đôi môi ấm áp phủ lên môi tôi, bàn tay xương khớp rõ ràng nhẹ nhàng che đi mắt tôi, Chử Thịnh Niên cúi
người, hôn tôi thật sâu trong bóng tối mờ mịt.
Trước đây anh luôn để mặc tôi muốn làm gì thì làm, tính cách tưởng như dịu dàng dễ bắt nạt.
Khiến tôi gần như quên mất, trước khi gặp chuyện, anh từng là một người đàn ông bá đạo đến mức nào.
Nụ hôn lần này mang theo khí thế mạnh mẽ không cho phép tôi phản kháng, mọi sự đẩy ra của tôi đều bị
anh áp chế, cuối cùng chỉ còn lại thân thể mềm nhũn như kẹo bông tan chảy.
Điều khiến tôi sốc hơn là – phần dưới của anh đang nóng đến mức kinh người, thậm chí… có cái gì đó
đang từ từ ngẩng đầu dậy.
Tôi không thể tin nổi, vươn tay sờ xuống…
Hơi thở của anh lập tức trở nên dồn dập.
“T…thế này là… khỏi rồi à?” – Tôi kinh ngạc hỏi.
Giọng anh khàn đặc:
“Không biết… có thể thử xem.”
Tôi suýt bị nước bọt mình làm sặc.
Thử xem? Thử với ai? Chẳng lẽ… là tôi?
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, chỉ thấy trong mắt anh cuồn cuộn dục vọng, nóng rực đến mức như muốn thiêu rụi
cả anh và người nằm cạnh.
Thật ra… thử một chút cũng không phải không được.
Chỉ là tôi sợ anh mừng hụt, lát nữa lại chịu đả kích.Anh nhìn chằm chằm vào biểu cảm của tôi, do dự hỏi:
“Được không?”
Thấy anh cố nén đến khổ sở như vậy, tôi cũng mềm lòng.
Dù sao… anh cũng kiếm về cho tôi nhiều tiền đến thế.
Nếu anh thật sự muốn xác nhận “anh em” của mình còn hoạt động tốt không, tôi giúp một tay… cũng chẳng
sao.
Xét theo kinh nghiệm thông thường thì, trong tình trạng thế này, thời gian chắc cũng không dài.
Nhưng mà… tôi đánh giá anh quá thấp.
Đêm đó, anh hành tôi suốt cả một đêm.
Mãi đến khi trời sáng rõ, Chử Thịnh Niên mới buông tha.
Tôi khản giọng không nói nổi lời nào.
Mắt vì khóc mà sưng đỏ, cả người ê ẩm như bị xe tải cán qua nhiều vòng, đến cả giơ tay cũng chẳng còn
sức.
Ý thức tôi dần mờ mịt.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, tôi chỉ có thể rơi nước mắt trong lòng mà nghĩ:
Chắc đây chính là cái gọi là… tự đào hố chôn mình.
11.
Khi tôi tỉnh dậy lần nữa, điện thoại đã có hàng loạt cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa đọc.
Chử Thịnh Niên cũng không còn bên cạnh tôi.
Trên màn hình hiện lên dòng tiêu đề chấn động: Tập đoàn Giang thị vỡ nợ.
Tôi sững người nhìn dòng chữ đậm, tim như rơi xuống đáy vực.
Vội vàng nhắn tin cho ba, nhưng điện thoại ông đã tắt máy.
Nỗi bất an trong lòng tôi cứ thế phình to lên từng phút từng giây.
Đúng lúc đó, phó tổng công ty gọi đến, giọng hốt hoảng:“Tổng Giám đốc Giang, ông Giang ở Hồng Kông đánh bạc, nợ một khoản tiền khổng lồ! Tất cả tài sản công
ty có thể cầm cố đều bị ông ấy đem đi thế chấp rồi… Công ty sắp phá sản!”
Trước mắt tôi tối sầm lại.
Tin nhắn của Thẩm Tiểu Thư cũng đến:
“Thanh Thanh, nghe nói ba cậu đụng phải người không nên đụng, giờ bỏ trốn rồi. Bọn người liều mạng đó
đang đến tìm cậu. Mau rời khỏi kinh đô đi, đợi an toàn rồi hẵng quay lại!”
Tin xấu dồn dập đến như sóng biển, khiến tôi gần như tê dại.
Ba à, người ta gọi là “con cái bất hiếu”, còn ông thì ngược lại, là cha nhẫn tâm đẩy con vào hố sâu!
Tôi lập tức bật dậy thu dọn hành lý, chuẩn bị bỏ trốn.
Giữ được mạng, thì còn cơ hội quay lại.
Chỉ cần tôi còn sống, nhất định sẽ có ngày vùng dậy!
Khi nhìn thấy bức ảnh cưới đặt đầu giường, tôi không khỏi thấy luyến tiếc.
Cuộc sống lẩn trốn bên ngoài vốn bất ổn, mà anh ấy lại yếu ớt, sức khỏe không tốt, tôi không thể kéo anh đi
phiêu bạt cùng mình được.
Nghĩ vậy, tôi nhắn tin cho Thẩm Tiểu Thư:
“Chử Thịnh Niên không thể theo tớ chạy trốn, cậu giúp tìm người chăm sóc anh ấy một thời gian. Đừng để
cha và em trai anh ấy làm phiền. Đợi tớ nghĩ ra cách, tớ sẽ quay lại tìm anh ấy.”
Cô ấy lập tức gửi một tin nhắn thoại:
“Yên tâm đi, nhiệm vụ nhận hết!”
Thu dọn hành lý xong xuôi, tôi bắt taxi ra sân bay.
Kinh đô là nơi tôi sinh ra và lớn lên, giờ phải rời đi trong cảnh chật vật, tôi không khỏi cảm thấy chua xót.
Lâu lắm rồi tôi không khóc, vậy mà hôm nay lại đưa tay lên lau khoé mắt.
Bỗng có mấy đôi giày da đen bóng xuất hiện trước mặt tôi.
Toàn thân tôi cứng đờ, chậm rãi ngẩng đầu.
Chỉ thấy vài người đàn ông mặc đồ đen đứng nghiêm trang trước mặt, lễ phép nói: