1
Tôi là một tiểu thư ngoan ngoãn dịu dàng có tiếng trong giới hào môn ở kinh thành.
Từ khi có ký ức, tôi đã như một bảo mẫu ngày ngày xoay quanh Tống Nhiên, chàng công tử phong lưu phóng đãng kia.
Giặt quần áo, nấu cơm, sửa luận văn, làm bài tập tự chọn cho hắn. Thậm chí còn lén lút giúp hắn viết đủ loại kế hoạch phức tạp để hắn tranh sủng trong gia tộc.
Cuối cùng, nhờ sự nỗ lực không ngừng của tôi, Tống Nhiên trở thành nhân tài kiệt xuất trong thế hệ trẻ.
Dẫn hết người tình này đến người tình khác dạo chơi khắp nơi.
Còn tôi trong mắt người đời, chỉ là một kẻ không thể sống thiếu đàn ông, một con thiêu thân si mê, một đứa yêu mù quáng ngốc nghếch mãi mãi chỉ có thể làm lốp xe dự phòng.
Nhưng họ không biết rằng, tất cả những điều này là vì tôi là nữ chính của một cuốn truyện “lãng tử quay đầu”.
Mà Tống Nhiên chính là nam chính.
Muốn thoát khỏi xiềng xích cốt truyện, giành lại toàn quyền kiểm soát cơ thể mình, tôi chỉ có hai lựa chọn.
Một là, ngoan ngoãn đi theo cốt truyện, cho đến khi Tống Nhiên thực sự quay đầu vì tôi, thu lại trái tim lang bạt của hắn.
Hai là, kích hoạt hệ thống “liếm chos”, tích lũy đủ 100% điểm liếm chos để phá bỏ cốt truyện.
Tôi không chút do dự chọn phương án thứ hai.
Vì vậy, khi Tống Nhiên đăng ảnh thân mật với nữ thần Tô Uyển lên vòng bạn bè, tôi ngay lập tức để lại bình luận.
“Sáng mai chuẩn bị hai phần bữa sáng nhé? Anh không ăn rau mùi, cô ấy không ăn mộc nhĩ, đúng không?”
Rất nhanh, biểu tượng tin nhắn trên avatar của Tống Nhiên sáng lên.
“Không có tôi thì cô sẽ chếc à? Trần Mộc, cô không có cuộc sống của riêng mình sao? Tên còn có chữ ‘Mộc’, đúng thật là cục gỗ mà!”
Tống Nhiên chụp màn hình đoạn tin nhắn, ném vào nhóm bạn thân của hắn, lập tức dấy lên một trận cười nhạo.
“Anh Nhiên, thật ghen tị với anh đấy, có một con c hos liếm tận tụy như vậy. Nếu tôi nhớ không lầm, Tô Uyển là bạn thân nhất của Trần Mộc phải không? Cái này mà cũng nhịn được sao?”
“Chứ còn gì nữa? Ai bảo anh Nhiên của chúng ta có sức hút ghê gớm như thế chứ.”
“Liếm thì đúng là liếm thật, chỉ tiếc là trông quê mùa, người cũng chẳng có sức hút gì, ba chân đ á cũng không thèm nhúc nhích.”
Tôi lặng lẽ dùng tài khoản phụ đọc hết những lời lẽ khinh miệt đó.
Cùng lúc đó, trong đầu vang lên một giọng nói kim loại:
“Chúc mừng ký chủ, điểm liếm chos đã đạt 100%, cốt truyện hạn chế đã được gỡ bỏ.”
“Ký chủ, cô tự do rồi.”
Não bộ tôi khựng lại trong chốc lát.
Tôi mở tài liệu báo cáo mà Tống Nhiên gửi tôi trước đó, phần đầu và cuối vẫn giữ nguyên, còn phần nội dung quan trọng ở giữa, tôi copy một đoạn “sảng văn” rồi dán vào.
Sau đó, tôi đặt hai suất đồ ăn sáng qua ứng dụng, đặc biệt nhắn nhủ nhà hàng: “Rau mùi cho nhiều nhất có thể.”
Cuối cùng, tôi quay đầu nhìn mình trong gương.
Một mái tóc dài đen nhánh đơn giản, lớp trang điểm nhạt nhòa, kính gọng đen dày che đi gương mặt.
Thêm vào đó là chiếc váy suông dài đến tận mắt cá chân, hoàn toàn che đi dáng người.
Tất cả chỉ vì Tống Nhiên từng nói: Anh thích con gái dịu dàng, ngoan ngoãn, đừng quá phô trương.
Như thế, hắn mới cảm thấy an toàn.
Vậy nên, tôi đã ngoan ngoãn nghe lời suốt hơn mười năm, mài mòn đi cá tính và góc cạnh của bản thân, biến mình thành một kẻ sống vì cái nhìn của hắn.
Lãng phí một gương mặt đẹp nghiêng nước nghiêng thành.
Tôi lục tung tủ quần áo, cuối cùng cũng tìm ra được chiếc váy dây đỏ bị giấu kỹ từ lâu.
Tháo kính, uốn nhẹ mái tóc quá mức cứng nhắc, tô lại lớp trang điểm kiểu Hồng Kông đậm nét mà tôi yêu thích nhất.
Quản gia đứng bên cạnh, kinh ngạc đến mức suýt đánh rơi khay trà: “Tiểu thư, sao cô lại ăn mặc thế này? Cậu chủ Tống sẽ không thích đâu!”
Tôi cười nhạt, phủi nhẹ tà váy:
“Tôi quan tâm anh ta có thích hay không làm đếch gì?”
Cái gì mà nữ chính truyện “lãng tử quay đầu”?
Thay vì tin lãng tử sẽ quay đầu, thà tin tôi là Tần Thủy Hoàng còn hơn.
2.
Trong bar, nhạc quẩy của các dân chơi khiến nhịp tim cũng trở nên dồn dập.
�Bàn tay của bartender điêu luyện lướt qua không trung, để lại những tàn ảnh mơ hồ, từng ly rượu trong vắt chảy qua cổ họng, dâng lên một cảm giác bỏng rát khó nhịn.
Điện thoại rung lên, có một tin nhắn mới, người gửi chính là Tống Diễm – anh trai của Tống Nhiên.
�Chỉ vỏn vẹn ba chữ:
�“Em ổn chứ?”
Tôi biết, anh ấy đang nhắc đến chuyện Tống Nhiên đang qua lại với cô bạn thân nhất của tôi.
Con người thật kỳ lạ.
�Khi bị tổn thương, bản thân vẫn có thể hi hi ha ha cười vui vẻ, dù thế nào cũng có thể gắng gượng vượt qua.
�Nhưng một khi có ai đó xuất hiện mang theo một câu an ủi dịu dàng, lớp giáp kiên cố trong lòng sẽ lập tức sụp đổ, cảm giác tủi thân tràn dâng như thủy triều.
Trong nháy mắt, giống như một đứa trẻ đứng trước cổng trường mẫu giáo, chờ mãi mà không thấy bố mẹ đến đón.
Dù tình cảm và sự theo đuổi mà tôi dành cho Tống Nhiên là do cốt truyện ép buộc, nhưng nó cũng đã chiếm trọn cả thanh xuân của tôi, để rồi nhận lại chỉ toàn là sự chế giễu và khinh thường.
�Nói không đau lòng? Không thể nào.