Advertise here
Sau Khi Giả Mạo Trưởng Công Chúa, Ta Đi Đến Đỉnh Cao Của Nhân Sinh

Chương 11



12.

Trong tiệc ăn mừng dẹp loạn thành công, hoàng đế liên tiếp nâng chén chúc rượu ta: “Nhờ có Uyển nhi kịp thời tiết lộ âm mưu phản nghịch của Bùi Hoành, trẫm và An Vương mới có thể phòng bị từ sớm, ngăn cản nghịch tử kia đạt được mục đích.”

Ta uống hết chén này đến chén khác, chẳng bao lâu sau liền cảm thấy tửu lượng có hạn, chỉ có thể xin lỗi Hoàng thượng rời tiệc nghỉ ngơi.

Hoàng đế quan tâm sắp xếp ta đến Thiên điện nghỉ ngơi.

Trong điện, bên trong lư hương nhả khói trắng lượn lờ như tơ, ta cảm thấy trong cơ thể bỗng nhiên nóng ran, đang định gọi thị nữ vào, từ phía sau có một bàn tay bịt chặt miệng của ta.

Khoang mùi tràn ngập mùi Long Tiên Hương ngào ngạt, là Hoàng đế!

Hơi thở hắn nặng nhọc, hơi thở nóng ướt thiêu đốt bên tai của ta: “Đừng sợ, ngày ấy trong đại điện trẫm đã biết ngươi không phải trưởng công chúa chân chính, ngươi và di mẫu của trưởng công chúa, cũng chính là mẫu phi của trẫm, dung mạo cũng giống y như đúc, trẫm yêu ngươi.”

Đầu óc ta cứng đờ, sững sờ đứng yên tại chỗ, giống như bị sét đánh trúng cứng ngắc.

Hoàng gần như ý loạn tình mê tự thuật câu chuyện bên trong, ta dần dần chắp vá ra đầu đuôi sự việc.

Hoàng đế thuở thiếu thời từng cực kì ái mộ thứ mẫu mình, nhưng mà thứ mẫu hồng nhan bạc mệnh, sớm hương tiêu ngọc vẫn, trở thành bạch nguyệt quang không thể chạm tới trong lòng hắn.

Về sau, muội muội của thứ mẫu vào cung làm phi, mặc dù dung mạo không giống tỷ tỷ, nhưng sinh hạ ra nữ nhi lớn lên giống y hệt thứ mẫu.

Cho tới giờ phút này, ta mới hiểu ra vì sao Hoàng đế lại sủng ái Bùi Uyển Tâm như vậy, vì sao trên đại điện lại không đứng ra bảo vệ Bùi Uyển Tâm.

Không chỉ vì nàng làm mất mặt mũi hoàng thất, càng quan trọng hơn là, mặt của nàng đã bị hủy, trong sạch cũng không còn, khiến hắn không còn cách nào mượn nàng nhớ về hồi ức với bạch nguyệt quang, thậm chí bỏi vậy giận lây sang nàng.

Mà ta, không chỉ dung mạo tương tự thứ mẫu của hắn, quan trọng hắn chính là không có quan hệ máu mủ nào với hắn, không cần phải đối đãi giống như Bùi Uyển Tâm, chỉ có thể là huynh trưởng thương yêu muội muội.

Đối với hắn mà nói, ta chính là vật thay thế hoàn mỹ hơn cả, đủ để bổ sung chấp niệm vặn vẹo kia trong lòng hắn.

Mắt thấy đầu lưỡi của Hoàng đế khiến người buồn kia sắp chạm đến cổ ta, ngân châm trong tay áo ta thủ thế chờ đợi, đang muốn đâm ra, thì Hoàng đế đột nhiên mềm nhũn ngã xuống.

Chính là Bùi Húc, hắn thấy sau khi ta rời tiệc, Hoàng đế liền theo sát phía sau, trong lòng bất an, kịp thời đuổi tới Thiên điện, một tay bổ xuống khiến Hoàng đế hôn mê bất tỉnh.

Bùi Húc một tay đỡ lấy thân thể ta sắp ngã xuống: “Ngươi không sao chứ?”

Da thịt toàn thân ta nóng hổi như lửa, Bùi Húc liếc mắt đã biết nguyên nhân rõ ràng, hắn cau mày, quay người muốn đi gấp: “Ta lập tức tìm thái y cho ngươi.”

Ta níu lại ống tay áo của hắn, ánh mắt liếc nhìn lư hương vừa dập tắt, yếu ớt lắc đầu: “Không cần, ta từng đọc trong một cuốn t thư cổ, hương này tên là [Tận Quân Hoan], chính là hương liệu thôi tình bí mật cất giấu trong hoàng cung, dược tính vô cùng mạnh mẽ, chỉ có nam nữ giao hoan mới có thể giải.”

Thần sắc Bùi Húc cứng đờ, trong giọng nói mang theo vài phần do dự: “Vậy… Ta đi tìm thị vệ dung mạo tuấn mĩ đến?”

Ta gấp rút thở dốc: “Ngươi cho rằng… Ta tùy tiện đến mức ai cũng để vào mắt sao?”

Thấy hắn còn muốn dông dài, ta dứt khoát cắn răng một cái, dùng sức đẩy ngã hắn xuống giường.

Tiếng xé vải vang lên, áo bào của hắn bị ta xé mở, rơi lả tả trên đất.

Một phòng cảnh xuân kiều diễm, sầu triền miên.

Gương mặt Bùi Húc đỏ bừng, tay chân luống cuống mặc quần áo trên giường, âm thanh nhỏ đến mức tưởng chừng không nghe được: “Đây… Đây là lần đầu của ta… Ngươi, ngươi phải chịu trách nhiệm với ta.”

Đôi tai hắn đỏ đến mức như sắp nhỏ máu, lúng túng tháo ngọc bội bên hông nhét vào tay ta, lại liếc mắt nhìn Hoàng đế nằm trên mặt đất nửa sống nửa chết: “Phụ hoàng bên kia, ngươi không cần lo, ta sẽ tìm cách giải quyết, nếu không được thì đẩy nhanh kế hoạch của chúng ta.”

Ta né ánh mắt mong đợi của hắn, nhẹ nhàng đẩy ngọc bội trở lại tay hắn, giọng nói lạnh nhạt mà dứt khoát: “Bùi Húc, hãy nhớ kỹ, hôm nay ngươi chưa từng bước vào Thiên điện này, cũng chưa từng gặp ta.”

Dù hơn nửa thế lực trong triều đã bị Bùi Húc thu về dưới trướng, nhưng vẫn còn một nhóm lão thần trung thành với Hoàng đế, trong đó có không thiếu võ tướng nắm binh quyền.

Nếu lúc này công khai đối đầu với Hoàng đế, một khi nội loạn xảy ra, ai biết người Hồ đang nhìn chằm chằm phía Bắc có thể thừa cơ xuống phía Nam làm loạn hay không, đến lúc đó chiến loạn nổ ra, chịu khổ vẫn là bách tính.


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner