Nhưng họ không hề sợ tôi, lập tức kéo tôi qua một bên, giận dữ quát:
“Chỉ là chuyện nhỏ như thế này mà cô cũng báo cảnh sát, đúng là mất mặt chết đi được! Cô không thấy nhục, nhưng chúng tôi thì có đấy!”
Tôi hoàn toàn phớt lờ họ, chỉ nhìn về phía chủ cửa hàng mới, rồi giới thiệu anh họ và chị dâu với cô ấy.
Chủ cửa hàng này là bạn của cô bạn cùng phòng giàu có của tôi, nên đối với tôi cũng khá thân thiện.
Cô ấy thẳng thắn nói:
“Có tổng cộng sáu chiếc túi bị rạch, tổng giá trị hơn ba triệu tệ. Cứ làm tròn, bồi thường ba triệu là được rồi.”
Nói rồi, cô ấy lấy từng chiếc túi bị hỏng ra, đưa cho tôi:
“Cô có thể kiểm tra lại những túi này.”
Anh họ lập tức kéo bố tôi qua một bên, giọng điệu đầy khó chịu:
“Cậu à, Linh Linh có phải điên rồi không? Gọi cả cảnh sát đến để lừa tiền nhà tôi sao? Tôi biết cậu không có học vấn gì, nhưng cũng không thể để con gái cậu trở thành loại người như thế này chứ?”
“Tôi không có tâm trạng đôi co với mấy người đâu, muốn làm gì thì làm!”
Chị dâu thì lớn tiếng gào lên:
“Cái tiệm túi này cũng chẳng ra gì! Chắc gì đã phải hàng thật? Tôi khuyên mọi người nên tránh xa nhà Chu Linh Linh ra, đừng để bị cô ta lừa mua đồ giả, đến lúc đó mất mặt thì đừng trách!”
Tôi kéo bố tôi lại, không nhịn được nữa, lớn tiếng đáp trả:
“Đừng có vu oan cho tôi! Tôi đã nói rồi, chuyện bồi thường chẳng liên quan gì đến tôi! Cửa hàng này tôi đã sang nhượng lại từ lâu, chủ cửa hàng bây giờ chính là người này!”
Chủ cửa hàng nghe chị dâu vu cho túi của mình là hàng giả, liền giận dữ nói:
“Cô nói túi nhà tôi là giả sao? Cảnh sát cũng đang ở đây, tôi còn đặc biệt mang theo giấy chứng nhận chính hãng đến rồi đấy! Nếu không tin, tự mình kiểm tra đi!”
Chị dâu cũng từng mua đồ xa xỉ, nên lúc này tỏ vẻ không quan tâm, mở túi ra kiểm tra.
Nhưng sau khi nhìn kỹ, sắc mặt chị ta lập tức trở nên gượng gạo.
Chị ta lén kéo anh họ sang một bên, hạ giọng nói:
“Chồng ơi, mấy cái túi này hình như là hàng thật đấy… Hơn nữa, nhìn bộ đồ của bà chủ cửa hàng cũng toàn đồ hiệu, có khi nào con mình thật sự gây họa rồi không?”
Lúc này, cảnh sát cũng bước lên xác nhận:
“Cửa hàng này đúng là của cô Quản đây. Con trai anh chị đã làm hỏng tài sản của người ta, chuyện bồi thường cần phải được thương lượng. Chúng tôi chỉ có thể đứng ra hòa giải, còn phương án giải quyết cụ thể thì vẫn phải do hai bên tự thỏa thuận.”
Nghe xong, anh họ và chị dâu lập tức trao đổi ánh mắt, cả hai đều hiểu ý, không nhắc gì đến chuyện bồi thường nữa.
Ngược lại, họ cố chấp, ưỡn ngực nói:
“Bồi thường cái gì chứ? Lần đầu tiên chúng tôi thấy mấy cái túi này, ai biết chúng bị hỏng thế nào? Con trai tôi rất ngoan, không thể nào là nó làm đâu!”
Rồi họ quay sang tôi, trợn mắt hỏi:
“Cửa hàng này thật sự không còn là của cô nữa?”
Thấy tôi gật đầu xác nhận, lúc này họ mới miễn cưỡng chấp nhận sự thật rằng tôi đã sang nhượng cửa hàng.
Nhưng thay vì xấu hổ, họ lại tỏ ra tức tối vì tôi không thông báo trước cho họ, thậm chí còn trút giận bằng cách mắng chửi tôi thậm tệ.
Chủ cửa hàng không muốn dính vào chuyện phức tạp của gia đình tôi, chỉ cau mày nhìn vợ chồng anh họ, thẳng thắn hỏi:
“Ý anh chị là không định bồi thường nữa?”
Chị dâu lập tức tỏ thái độ cứng rắn, hùng hổ nói:
“Này cô gái, làm người phải có lương tâm chứ! Cô nói là con tôi làm hỏng thì chắc chắn là nó làm hỏng sao? Vậy tôi cũng có thể nói cô là kẻ giết người phóng hỏa đấy!”
Tôi bước lên, giễu cợt:
“Anh họ, chị dâu, xem hai người nói gì kìa. Lúc đầu chẳng phải anh chị còn mạnh miệng bảo con mình rạch túi cũng không sao, tùy tiện đền là xong sao?”
“Mới vừa rồi còn khinh thường chúng tôi là lũ nghèo rớt mồng tơi, chỉ biết bám víu vào mấy cái túi rách. Nhưng bây giờ chủ cửa hàng đến rồi, sao tự dưng lại không chịu nhận nữa? Hay là… thực ra anh chị không có tiền bồi thường?”