Advertise here
Ta Thế Thân Đại Tủ Xuất Giá

Chương 4



Từ bé đến lớn ta đều nhu thuận chịu đựng, đây là lần đầu tiên ngang nhiên đối đầu với bà bằng thái độ cao ngạo như thế.

Khóe mắt bà giật giật: “Con tiênj nhân này, mấy năm qua ngươi đều đang diễn trò?”

Dứt lời, bà quay sang nhìn chủ mẫu, mắt đỏ hoe: “Phu nhân, là thiếp dạy dỗ không nghiêm, nhưng thiếp không thể sai mãi không sửa, không biết điều như vậy. Hôm nay nếu để Tô Ly đi, chuyện của đại tiểu thư e rằng không thể giấu nổi nữa, đến lúc đó cả phủ Tô đều bị liên lụy.”

Chủ mẫu nghe vậy liền nheo mắt, lạnh giọng nói: “Người đâu!”

7

Ta bị gia đinh áp giải đến bên hồ sau vườn.

Mặt nước lăn tăn gợn sóng trước mắt khiến ta bất giác nhớ lại làn nước lạnh thấu xương lúc lâm chung ở kiếp trước.

Toàn thân ta run rẩy không tự chủ.

Dòng nước lạnh giá tràn vào phổi, cảm giác ngạt thở và tuyệt vọng ấy đến giờ vẫn in hằn trong tâm trí.

“Nhị tiểu thư về nhà mẫu thân không cẩn thận ngã xuống hồ, không cứu được.” Giọng của chủ mẫu cứ như đang dặn dò bếp hôm nay nấu món gì, không chút cảm xúc.

Ta đầy oán hận quét mắt nhìn qua bà, rồi chuyển sang nhìn mẫu thân mình.

Bà nước mắt lưng tròng, nhưng trong tiếng khóc ấy chẳng có lấy một tia thương xót: “Ly nhi, đừng trách mẫu thân. Ai bảo con không nghe lời, tất cả đều là do con tự chuốc lấy.”

Vừa nói bà vừa lau nước mắt, trong đáy mắt lại hiện lên nét đắc ý – giống hệt kiếp trước.

Xem ra, đời trước quả thực ta không nhìn lầm.

“Ra tay!” Chủ mẫu lạnh lùng ra lệnh.

Gia đinh vừa định đẩy ta xuống nước thì một giọng nói lười nhác vang lên từ xa: “Thê tử hồi môn, sao lại không báo cho ta một tiếng?”

Sở Diễm – cái tên chết tiệt đó – cuối cùng cũng đến.

Chủ mẫu thấy vậy vội ra hiệu cho đám hạ nhân thả ta ra.

Đại tỷ thì sững người.

Lần đầu nàng gặp Sở Diễm, đúng là phong lưu tuấn tú, mắt sáng như sao, một thân công tử phong nhã, còn đẹp hơn cả tình lang của nàng.

Mặt nàng đỏ bừng, e lệ bước lên: “Ngọc nhi tham kiến phu quân.”

Sở Diễm chẳng thèm để tâm, đi thẳng tới trước mặt ta: “Nương tử vì sao mặt đầy tức giận thế kia? Là không hài lòng với ta đêm qua sao? Không sao, tối nay ta bù lại, nhất định khiến nàng hài lòng.”

Chủ mẫu mặt đỏ phừng phừng, không rõ là tức giận hay xấu hổ.

Bà kéo đại tỷ tới, thấp giọng: “Thế tử gia chớ để những thứ không ra gì kia mẫu thân hoặc. Thế tử mấy ngày không về phủ, có lẽ chưa biết, Ngọc nhi mới là chính thê của ngài.”

Sở Diễm liếc nhìn đại tỷ một cái, ánh mắt đầy ghét bỏ: “Không lấy, xấu quá. Vẫn là Ly nhi xinh đẹp hơn.”

Nói xong, hắn chẳng màng ánh mắt kinh ngạc của bao người, ôm ta mà rời đi.

Ta vô thức cong môi.

Ta với đại tỷ bằng tuổi, vóc dáng tương đương, dung mạo cũng giống nhau bảy tám phần.

Tuy đại tỷ phẩm hạnh chẳng ra gì, nhưng nhan sắc lại nổi danh khắp kinh thành.

Câu kia của hắn rõ ràng là lời giả dối.

Quả nhiên, chưa đi được mấy bước đã nghe phía sau vang lên tiếng đại tỷ nức nở uất ức.

Chủ mẫu giận đến run rẩy.

Mẫu thân ta đứng sau lưng hét lớn: “Tô Ly! Con đứng lại cho ta!”

Bước chân ta hơi khựng lại, rồi vẫn tiếp tục bước đi.

Thấy ta không dừng, bà bắt đầu gào khóc: “Ly nhi, sao con không nghĩ cho mẫu thân một chút? Nếu con cứ thế mà đi, sau này mẫu thân biết sống sao trong phủ này đây?”

Ta khẽ nhếch môi cười lạnh.

Người ta làm mẫu thân thì coi con mình như hòn ngọc trong tay, còn mẫu thân ta lại xem con gái người ta như bảo bối, đến mức chẳng tiếc dồn ta vào chỗ chết.

Một người mẫu thân như vậy, sống hay chết thì liên quan gì đến ta?


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner