Advertise here
Ta Và Đối Thủ Một Mất Một Còn Rơi Vào Bể Tình

Chương 5



11
Tôi đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, nhưng mới đi được nửa đường, bỗng nghe thấy có người hét lên:
“Cẩn thận!”
Vừa ngẩng đầu, tôi đã thấy một kệ sắt bên cạnh bị va phải, nghiêng đổ về phía tôi với tốc độ cực nhanh.
Tôi thậm chí còn không kịp phản ứng.
Trong chớp mắt, cả người bị kéo vào một vòng tay ấm áp.
Mùi xạ hương quen thuộc quấn lấy tôi.
Tiếng rầm vang lên.
Kệ sắt đổ xuống.
Ngay phía trên tôi.
Trên đầu tôi vang lên một tiếng rên đau đớn.
“Lục Tầm!”
Hắn ôm chặt tôi trong ngực, bảo vệ tôi khỏi va chạm.
Tôi ngẩng lên, ánh mắt chạm vào gương mặt hắn—sắc mặt hắn hơi nhăn lại, biểu cảm nghiêm túc đến mức
khiến tôi có ảo giác rằng… hắn thực sự lo lắng cho tôi.
“Em không sao chứ?”
Hắn cúi đầu nhìn tôi.
Tôi lắc đầu, nhưng bỗng phát hiện phía sau đầu hắn có thứ gì đó chảy xuống.
Mắt tôi khựng lại.
“Anh…anh .. đang chảy máu!”
Từng vệt đỏ nhỏ trượt theo đường nét gương mặt hắn, chảy dọc xuống cổ áo.
Lục Tầm giơ tay chạm nhẹ ra sau đầu, nhìn lướt qua vết máu trên tay.
“Không sao.”
Nói rồi, hắn đứng dậy, vươn tay về phía tôi như muốn đỡ dậy.
Nhưng không hiểu sao, ngay khi tay sắp chạm vào tôi, hắn lại chậm rãi rút về.
Ngay lúc đấy, Cẩu Tuân chạy tới.
“Chị không sao chứ?”
Tôi lắc đầu.
Được Cẩu Tuân đỡ dậy, tôi vội vàng muốn tiến lên kiểm tra vết thương của Lục Tầm, nhưng lại bắt gặp ánh
mắt lạnh nhạt của hắn.
“Ngốc.”
Hắn nhìn tôi, giọng lạnh băng:
“Không biết tránh đi à?”
Khoảnh khắc quan tâm vừa rồi… có lẽ chỉ là ảo giác của tôi.
Lục Tầm không buồn để ý đến vết máu trên tay, giọng đều đều:
“Đừng hiểu lầm, tôi chỉ không muốn có người xảy ra chuyện trong bữa tiệc của tôi mà thôi.”
Vừa dứt lời, Đàm Vi đã đi tới.
“Anh không sao chứ?”
Giọng cô ấy mang theo sự lo lắng rõ rệt.
Lục Tầm đáp, giọng đã dịu đi một chút:
“Không sao, chỉ là vết thương nhỏ.”
Nói xong , hắn để cô ấy dìu đi băng bó.
Từ đầu đến cuối, hắn không hề nhìn tôi thêm lần nào nữa.
12
Sau bữa tiệc, Cẩu Tuân mất hút suốt mấy ngày, không thèm về nhà.
Hỏi đi đâu cũng không chịu nói.
Còn ba tôi thì gần đây đang bận rộn chuẩn bị tiệc thôi nôi bù cho Ấm Áp.
Thực ra con bé đã tròn một tuổi một tháng rồi, nhưng khi ba tôi nghe tin lúc ở nước ngoài nó chưa từng có
sinh nhật đàng hoàng, ông lập tức đau lòng cho cháu gái.
Vậy là nhất quyết phải tổ chức một bữa tiệc hoành tráng để bù lại.
Khuyên thế nào cũng không nghe, tôi đành thuận theo.
Nhưng đến ngày sinh nhật, Cẩu Tuân lại gây chuyện.
Hắn mời Đàm Vi.
Còn mời luôn cả Lục Tầm.
Ba tôi vừa thấy Lục Tầm xuất hiện trước cửa, sắc mặt lập tức sa sầm.
Nhưng người này phản ứng nhanh nhạy, ngay lập tức đưa ra món quà đã chuẩn bị sẵn.
“Đây là khóa trường mệnh tặng cho Ấm Áp, mong con bé bình an mạnh khỏe, không ưu lo.”
Chỉ một câu đơn giản, vậy mà lập tức xoa dịu cơn giận của ba tôi.
Ông hừ lạnh một tiếng, nhưng vẫn nhận.
“Coi như có tâm, cảm ơn.”
“Vào đi.”
Cứ thế, Lục Tầm đường hoàng bước vào nhà tôi.
Cũng may hôm nay là tiệc sinh nhật của Ấm Áp, ba tôi không tiện giới thiệu Cẩu Tuân trước mặt hắn.
Ít nhất, tạm thời chưa bị vạch trần.
Nhưng…
Người này quả thực không biết thu liễm.
Bữa tiệc diễn ra đến một nửa, cậu ấy lại lén chạy đến bên cạnh Đàm Vi.
Hai người họ… trông có vẻ rất quen thuộc.
Tôi bắt đầu hoài nghi—
Những ngày qua nó không về nhà, có phải đi tìm Đàm Vi không?
Ánh mắt tôi bất giác nhìn sang một phía.
Lại phát hiện Lục Tầm cũng đang nhìn về hướng đó.
Tay hắn vô thức lướt nhẹ qua chuỗi Phật châu trên cổ tay.
Hắn đứng ngược sáng, từ góc độ của tôi không nhìn rõ biểu cảm.
Nhưng có lẽ… hắn đang thất vọng.
Khác với sự đạm mạc của hắn, Cẩu Tuân có tài ăn nói, rất giỏi làm con gái vui vẻ.
Đúng lúc, Lục Tầm thu hồi ánh mắt, cất giọng nhàn nhạt:
“Có phải con gái đều thích kiểu đàn ông như vậy không? Biết cách dỗ dành, giỏi nói lời ngọt ngào?”
Lo sợ hắn buồn, tôi vội vàng lắc đầu:
“Không hẳn. Có người thích kiểu hoạt bát vui vẻ, nhưng cũng có người thích tính cách trầm ổn, ít nói.”
Ví dụ như tôi.


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner