15
Tôi chớp mắt, ngơ ngác hỏi:
“Ảo giác gì?”
Hắn không trả lời.
Một giây.
Hai giây.
Bất ngờ vươn tay… nhéo má tôi một cái.
“Đau!” Tôi giật mình kêu lên.
Hắn chậm rãi rút tay về, ngồi dậy, giọng khàn khàn:
“Có chuyện gì?”
Giọng hắn vẫn nhàn nhạt, không chút cảm xúc.
Tôi bỗng thấy hơi ngượng, chỉ biết nhanh chóng lấy chuỗi Phật châu ra, đặt lên đầu giường.
“Tôi biết cái này rất quan trọng với anh, nên cố tình mang trả lại.”
“Không cần, tôi đã tặng cho Ấm Áp rồi.”
Lục Tầm tựa vào đầu giường, khuôn mặt hờ hững, xa cách như thể muốn giữ khoảng cách ngàn dặm với
tôi.
Bộ dạng đó khiến tôi chột dạ, định rút lui trong im lặng.
Nhưng rồi vẫn không nhịn được mà lên tiếng:
“Anh hình như bị sốt rồi, tốt nhất nên uống thuốc hạ sốt đi.”
Hắn liếc nhìn tôi, nhướng mày:
“Quan tâm tôi à?”
“Cứ cho là vậy.” Tôi cầm chuỗi Phật châu ném về phía hắn.
“Sợ anh chết sớm quá, không ai đấu võ mồm với tôi, chán lắm.”
Nói xong, ánh mắt tôi vô tình dừng lại trên tủ đầu giường.
Chiếc tủ rất sạch sẽ, ngăn nắp.
Trên đó chỉ đặt một khung ảnh.
Tôi hơi sửng sốt.
Trong ảnh là tôi.
Chưa kịp nhìn rõ, bức ảnh đã bị Lục Tầm giật lấy.
Nhịp tim tôi bất giác nhanh hơn.
Tôi cố gắng giữ giọng điệu trêu chọc:
“Anh để ảnh tôi trên đầu giường làm gì?”
Rồi đột nhiên bật cười:
“Lục Tầm, anh không phải thầm yêu tôi đấy chứ?”
Hắn lập tức quay đầu, quăng một câu đầy khinh bỉ:
“Nói nhảm.”
Tôi chống cằm, cố ý truy hỏi đến cùng:
“Vậy tại sao lại đặt ảnh tôi ở đó?”
Lần này, hắn im lặng hồi lâu.
Sau đó, hắn cúi xuống, nhặt từ dưới đất lên một lá bùa màu vàng.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của tôi, hắn dán thẳng lên khung ảnh.
Hắn thản nhiên nói, như thể đang làm một chuyện vô cùng bình thường:
“Trấn đào hoa.”
Tôi: “…”
16
Lục Tầm sốt rất cao, mặt đỏ bừng khiến tôi không thể phân biệt được cảm xúc của hắn lúc này.
Tôi nhìn chằm chằm vào lá bùa vàng, thực sự muốn chửi thề.
Lục Tầm nhanh chóng gỡ lá bùa xuống, tiện tay nhét luôn vào ngăn kéo cùng khung ảnh.
Hắn bỗng gọi tôi:
“Chu Đại.”
“Ừ?”
Giọng hắn trầm xuống, đột nhiên hỏi:
“Nếu một ngày em phát hiện chồng mình phản bội, em sẽ làm gì?”
Câu hỏi này quá bất ngờ.
Tôi theo bản năng nhìn chằm chằm vào Lục Tầm, thậm chí còn muốn bóp cổ hắn ngay lập tức.
Không biết phải trả lời thế nào, tôi hỏi ngược lại:
“Tại sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?”
“Thuận miệng hỏi thôi.”
Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt xa xăm, sắc mặt vẫn không thể đoán được.
Một lúc sau, hắn lại lên tiếng:
“Hai người quen nhau ở nước ngoài à?”
Tôi mất vài giây mới nhận ra hắn đang hỏi về Cẩu Tuân.
“Ừ.”
“Tiến triển nhanh nhỉ.”
Giọng hắn thấp xuống, nghe không rõ là trêu chọc hay châm biếm.
Ngón tay hắn gõ nhẹ lên mặt giường, theo hiểu biết của tôi về hắn—đây chính là biểu hiện của tâm trạng
không vui.
Hắn chậm rãi nói:
“Ra nước ngoài hơn hai năm, lúc về con cũng đã một tuổi.”
Nói xong câu đó, hắn mới quay lại nhìn tôi, chậm rãi hỏi:
“Em không sợ hắn không hợp với mình à?”
Có lẽ bị giọng điệu mỉa mai của hắn chọc tức, tôi cố tình đáp trả:
“Người lớn cả rồi, hợp hay không hợp, ngủ với nhau là biết ngay.”
Hắn nhếch môi, nhìn thẳng vào tôi:
“Thế chúng ta cũng từng ngủ với nhau mà?”
Không khí lập tức đóng băng.
Cả hai đều sững sờ.
Như thể đã hạ quyết tâm, Lục Tầm hạ giọng hỏi tiếp:
“Chu Đại, Ấm Áp có phải con tôi không?”
Tôi trầm mặc.
Trong lòng hỗn loạn vô cùng, không biết phải trả lời thế nào.
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên một tiếng động lớn.
Tôi giật bắn mình.
Xong rồi.
Quả nhiên, giây tiếp theo, dì Lục đẩy cửa bước vào.
Thông qua cánh cửa vừa mở, tôi còn thấy trên hành lang mâm đựng trái cây bị rơi xuống đất.
Bà nhìn tôi, vẻ mặt đầy kích động:
“Đại Đại, con thực sự đang qua lại với Tiểu Tầm sao?”
Bà tiến thêm một bước, mắt sáng lên:
“Dì định mang trái cây đến cho hai đứa, ai ngờ lại vô tình nghe được… Hai đứa… còn có con với nhau?”