12.
Tầng mây dâng cao như sóng biển, chân trời càng trở nên u tối.
Một tòa thành lâu chia cách ta và nương.
Ta hỏi bà ấy: “Con đưa cô ta đến bên cạnh người, có được không?”
“Là ý gì?”
Ta mỉm cười, sau đó nhẹ nhàng đẩy tay một cái.
Tiếng kêu của Bích Linh vang lên. Trước mặt vạn quân, cô ta bị ta đẩy xuống thành lâu.
Sau một tiếng vang của vật nặng rơi xuống đất, máu bắn tung tóe. Bích Linh mở đôi mắt hạnh. Cứ như vậy mà rơi thẳng xuống trước mặt nương ta.
Khoảnh khắc nương ta hoảng hốt, lập tức thét lớn chói tai, che mặt ngã ngồi xuống đất: “Khương Chỉ Đinh, nó là muội muội ruột của con! Sao con lại dám!”
“Con có gì mà không dám.” Ta khinh thường mà nói: “Cô ta ba lần bảy lượt hại đến tính mạng con, con có thể để cô ta sống đến bây giờ đã là khai ân rồi.”
Hoàng thượng ngu xuẩn, có giao tình rất tốt với Tuyên Lăng vương, dù cho chứng cứ bày ngay trước mặt hắn, e là hắn cũng sẽ không tin Tuyên Lăng vương mưu phản.
Hắn chỉ cảm thấy, là cha ta muốn ly gián quan hệ của hắn và Tuyên Lăng vương.
Vì thế, trong tình huống biết rõ Thôi Tụng đã nương nhờ Tuyên Lăng vương, ta và cha dứt khoát tương kế tựu kế.
Đưa bách tính Bành thành đi trước, cung nỏ đạn dược mai phục ở thành lâu, giả vờ thả Tuyên Lăng vương vào thành, sau đó đóng chặt cửa thành, rồi dùng chiêu bắt rùa trong chum.
Mắt thấy bản thân bị bao vây trong thành, đột nhiên Tuyên Lăng vương trở người xuống ngựa, ấn chặt nương ta đang phát điên, một thanh trường đao đặt trên cổ nương ta:
“Vĩnh Bình hầu, nếu như ngươi dám sai người phóng tiễn, ta sẽ giết phu nhân của ngươi.”
Nương ta, là con cờ cuối cùng của hắn rồi.
Mà người nương làm con tin đó của ta, không chút lo lắng sống chết của mình, ngược lại nhìn ta chằm chằm, giọng điệu hận thù: “Khương Chỉ Đinh, sao ngươi lại không chết đi? Sao lại không chết cùng với con gái của ta đi?”
“Con tiểu tiện nhân ngươi, lòng dạ ác độc, ngươi nên xuống địa ngục! Ta giết ngươi, ta..”
Chưa nói dứt lời, bà ấy liền bị Tuyên Lăng vương bụm miệng lại.
Sắc mặt Thôi Tụng trắng như tờ giấy, vẫn là cật lực giữ bình tĩnh: “Không sao… đều nói Vĩnh Bình hầu yêu thương phu nhân nhà mình, hắn nhất định sẽ cứu phu nhân.”
Nhưng cha ta chỉ đứng chắp tay sau lưng, cao giọng nói với phản quân: “Ta biết các ngươi đều là bị ép buộc nên mới đi theo nghịch đảng. Hôm nay nếu bằng lòng cải tà quy chính, giết chết Tuyên Lăng vương, ta sẽ tha cho kẻ đó một mạng.”
Tuyên Lăng vương hoảng hốt ngước mắt, nhìn thẳng cha ta.
Các tướng sĩ tự biết cái chết sắp đến im lặng một hồi. Sau đó, không biết tên binh sĩ nào la lớn một tiếng, dẫn đầu giơ đao xông đến trước mặt Tuyên Lăng vương. Hắn không thể giết chết Tuyên Lăng vương, ngược lại bị đạp một phát bay đi.
Nhưng tiếp theo đây, đao kiếm của từng tên phản quân một nhắm vào thủ lĩnh của mình.
Tuyên Lăng vương không kịp tránh né, liền lấy nương ta làm lá chắn bằng thịt.
Mưa rơi xuống xối xả, thế gian bị chia cắt thành nhiều mảnh mơ hồ.
Quạ bay về tổ, tiếng kêu trầm thấp.
Trên người nương ta đều là vết thương, cuối cùng bị một kiếm đâm ngay cổ họng. Khoảnh khắc ngã xuống, cha nghiêng đầu sang một bên, rốt cuộc trong mắt vẫn ướt nhòe.
Quân Tuyên Lăng vương nổi lên nội loạn, người bảo vệ hắn và người muốn giết hắn giao đấu với nhau.
Thôi Tụng ngược lại bị người khác quên đi.
Hắn hoảng hốt chạy trốn khắp nơi, muốn trốn đi mất.
Ta nheo mắt, cung nỏ lắp tên, nhắm chuẩn hắn, sau đó phóng tên.
Mười tên liên tục.
Tên thứ nhất bắn trúng gối trái của hắn. Đầu gối hắn mềm nhũn, ngã xuống đất.
Tên thứ hai bắn trúng gối phải của hắn, hắn đau khổ mà quỳ xuống đứng dậy không nổi.
Số tên còn lại, bắn trúng hai tay, lòng bàn tay, sau lưng, bả vai, mắt, trán của hắn.
Ta cố ý tẩm độc lên đầu mũi tên.
Thôi Tụng thất khiếu chảy máu, đau khổ mà bụm ngực từ xa nhìn ta.
Hắn hé môi, dường như muốn nói gì đó, nhưng một ngụm máu tươi phun ra, cuối cùng hắn không thể nói được gì cả.
Độc sẽ từ từ phát tác, nhưng sẽ không khiến hắn chết lập tức.
Khung cảnh quá hỗn loạn, hắn ngã xuống đất, trơ mắt ra nhìn có người đạp lên tứ chi của hắn, đạp lên cơ thể của hắn, để lại từng dấu chân dơ bẩn trên y phục dính máu của hắn, đem kẻ tự cho mình là văn nhân ngạo cốt như hắn chà đạp đến chia năm xẻ bảy.
Bên kia, đầu của Tuyên Lăng vương bị người chém xuống, một đám người lũ lượt xông lên, giành giật lấy, còn có người chém đứt tứ chi của Tuyên Lăng vương giành công.
Mắt thấy Thôi Tụng sắp tắt thở, ta cười lạnh với hắn một cái, lắp tên lần nữa.
Lần này, trúng ngay giữa trán hắn.
Sau đó đem thi thể của hắn đem cho chó hoang ăn, để cho chúng có một bữa no nê.
Trận đánh này thắng rất dễ dàng, các binh sĩ căn bản không có cơ hội xuất hiện, lượng lớn cung tên, đạn dược chuẩn bị ban đầu cũng không có đất dụng võ.
Mưa nhỏ dần, bầu trời trong lại, kẻ thù kiếp trước của ta cuối cùng cũng quy thiên rồi.
Nhưng ta không có theo cha ta về kinh.
Ta lén ông ấy âm thầm đến Mạc Bắc.