Advertise here
Thật Giả Không Quan Trọng

Chương 10



18
Ngày gặp mặt được sắp xếp vào ngày hôm sau khi Dương Độ trở về.
Hứa Tử Cầm đặt một phòng riêng trong khách sạn năm sao.
Bữa ăn này, bốn người chúng tôi đều ăn không thấy vị.
Sự lúng túng trên mặt Phương Viễn Đại gần như tràn ra ngoài.
Nhân lúc Dương Độ đang trò chuyện với Hứa Tử Cầm, cô ấy lén gửi cho tôi một tin nhắn—một biểu cảm
“ngất xỉu”.
Phương Viễn Đại hoàn toàn không có hứng thú với Dương Độ.
Trước đây, khi trò chuyện, cô ấy từng nói rằng mẫu người lý tưởng của mình là một người đàn ông trưởng
thành, khí chất ôn hòa, mang vẻ trí thức.
Mà Dương Độ lại đi ngược lại hoàn toàn.
Bữa ăn này coi như cũng giúp hai bên làm quen nhau.
Khi nhân viên phục vụ vào dọn dẹp chén đĩa trên bàn và pha trà trên bàn trà nhỏ, Hứa Tử Cầm bắt đầu giải
thích cho Phương Viễn Đại về mối quan hệ giữa hai nhà Hứa và Dương, bao gồm hợp tác kinh doanh và
giao thiệp giữa các bậc trưởng bối.
Trong khi đó, Dương Độ mặt dày sán lại gần tôi.
“Du Du, anh có chuyện muốn nhờ em.”
“Muốn xin phương thức liên lạc của Viễn Đại thì miễn bàn.”
Chỉ cần nhìn vào mặt Dương Độ, tôi đã biết ngay anh ta định nói gì, liền chặn trước một câu.
“Đừng cứng rắn như vậy mà. Anh thề là chỉ muốn nói chuyện thôi.”
“Dương Độ, thỏ còn không ăn cỏ gần hang, anh nghĩ gì thế?”Dương Độ chỉ vào mình: “Anh không phải cỏ gần hang của em à?”
Tôi nghẹn họng.
“…Vậy thì tự đi mà xin. Nếu thích, hãy bày tỏ đàng hoàng, đừng dùng cách vòng vo này.”
Dương Độ hít sâu một hơi, cầm điện thoại lên rồi bước tới bắt chuyện với Phương Viễn Đại.
Hai người nói gì đó với nhau, một lát sau, Dương Độ quay về với vẻ mặt thất vọng.
“Viễn Đại nói gì?” Tôi hỏi.
“Cô ấy nói thỏ không ăn cỏ gần hang rồi từ chối thẳng. Anh hỏi lại rằng có phải hai đứa là chị em sinh đôi bị
thất lạc không?”
Tôi không nhịn được mà bật cười.
“Em còn dám cười? Vì cái hôn ước này mà anh giữ thân như ngọc bao năm nay, chưa từng yêu ai. Cuối
cùng, vừa có cơ hội thì ba giây đã thất tình. Em có thể dành chút cảm thông và tình bạn cho anh không?”
Dương Độ hậm hực trách tôi vì lấy nỗi đau của người khác làm niềm vui.
“Anh tưởng em không thế chắc? Đến giờ em cũng chưa từng yêu ai đây này.” Tôi đáp lại đầy chính nghĩa,
rồi chợt nhận ra điều gì đó, “Anh không thích hôn ước này à?”
Dương Độ bị tôi hỏi mà sững người.
Anh ta gãi đầu, lại thở dài, dường như phải mất rất nhiều dũng khí mới có thể mở lời: “Anh nói thật nhé, Du
Du, em đừng giận.”
“Nói đi.”
“Anh thấy em rất tốt, vừa xinh đẹp, vừa có tính cách tốt, lại tài giỏi, học hành xuất sắc…”
“Vào trọng điểm.”
“Được rồi, trọng điểm là… Anh chỉ coi em như em gái. Khi đính hôn, em mới 12 tuổi, anh 14 tuổi, có hiểu gì
đâu? Cả buổi lễ chỉ mơ hồ mà trải qua thôi.”
Anh ta chỉ vào mặt mình: “Nói thật lòng, chỉ nhìn khuôn mặt này của anh, em có thể có một chút rung động
nào không?”
“Không.” Tôi thành thật đáp.
“Em có thể nói uyển chuyển hơn một chút không?”“Cái này cũng không.”
“…”
19
Nhìn biểu cảm chán chường của Dương Độ, tôi bật cười.
Thực ra, Dương Độ không xấu, thậm chí có thể xem là một người có vẻ ngoài anh tuấn. Nhưng nhìn lâu rồi,
quan hệ cũng quá thân thuộc, nếu bảo tôi tưởng tượng cảnh kết hôn với anh ấy, tôi thậm chí còn thấy có
chút cảm giác loạn luân không phù hợp.
“Vậy anh định làm thế nào?” Tôi khẽ hỏi.
“Còn có thể làm sao? Anh có thể về nhà đánh nhau với bố để ông ấy từ bỏ cái suy nghĩ này, em có dám
không? Chỉ có mỗi bên anh hủy hôn thì đúng là khốn nạn quá, anh không làm ra chuyện đó được.”
Tôi chợt nảy ra một ý: “Vậy… em thuyết phục bố mẹ em, anh thuyết phục bố mẹ anh?”
“Có được không?” Dương Độ nhìn tôi, đôi mắt sáng bừng lên.
“Em có thể thử.”
Dương Độ lập tức nắm lấy tay tôi.
“Chuyện này giao cho em đấy! Xem thử chúng ta có trốn thoát khỏi cuộc hôn nhân sắp đặt thời phong kiến
mà hưởng thụ tình yêu tự do hay không, tất cả nhờ vào em!”
Không hiểu sao, tôi chợt có linh cảm Dương Độ và Phương Viễn Đại có thể hợp nhau. Nhìn vẻ mặt nghiêm
túc của anh ấy, tôi khẽ gật đầu.
20
Tôi đứng trước cửa thư phòng, tay nắm chặt rồi lại thả ra vì căng thẳng.
Hứa Tử Cầm từ phía sau vỗ nhẹ vào vai tôi: “Sao không vào đi? Bố mẹ đều đang ở trong đó rồi.”
Ngày hôm đó, sau khi gặp Dương Độ, tôi nhờ vào dũng khí không biết từ đâu xuất hiện mà gọi điện cho bố
mẹ nuôi, bày tỏ mong muốn nói chuyện với họ về hôn ước với nhà Dương.
Có lẽ vì giọng điệu quá trịnh trọng, bố có phần kinh ngạc, nhưng ông không xem lời tôi nói như chuyện trẻ
con đùa giỡn. Ông bảo rằng cần bàn bạc với mẹ, và một giờ sau, ông hẹn tôi gặp vào lúc hai giờ chiều hôm
sau trong thư phòng.Thư phòng của gia đình tôi là nơi bố mẹ dùng chung, đôi khi cũng tiếp khách ở đây vì tính riêng tư. Bố hẹn
gặp ở đây khiến tôi cảm thấy mình được coi trọng, nhưng đồng thời cũng gia tăng căng thẳng.
Phương Viễn Đại len lén thò đầu từ góc hành lang, trông còn căng thẳng hơn cả tôi.
Khi ánh mắt chúng tôi giao nhau, cô ấy giơ tay làm động tác cổ vũ.
Tôi cảm thấy bình tĩnh hơn một chút, thở ra một hơi, rồi đẩy cửa bước vào.
Cuộc nói chuyện lần này không có sự tham gia của Phương Viễn Đại. Trước khi rời đi, cô ấy khoác tay tôi,
nói rằng cô ấy tin tưởng tôi có thể giải quyết chuyện này.
“Đây là chuyện của cậu, Du Du, cậu chắc chắn làm được.”
Phải rồi, người đính hôn với Dương Độ là tôi, người muốn hủy hôn cũng là tôi.
Dương Độ đã dũng cảm đối mặt với vấn đề của anh ấy, bây giờ đến lượt tôi rồi.
Bố mẹ đang ngồi sau bàn trà, nhìn tôi bước vào.


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner