12
Làm bài tập cùng bạn bè là một trải nghiệm mới mẻ đối với tôi.
Hầu hết thời gian, khi tôi về đến nhà, gia sư mà bố mẹ nuôi tôi mời đã chờ sẵn. Tôi sẽ hoàn thành bài tập
dưới sự hướng dẫn của họ, làm thêm các bài luyện tập bổ sung, sau đó tổng kết lỗi sai và chuẩn bị bài mới.
Còn bây giờ, trên chiếc bàn nhỏ, chúng tôi ngồi đối diện nhau. Ánh nắng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, mang
theo hơi ấm dịu dàng, chiếc điều hòa kêu rì rì nhưng không ồn ào. Tôi làm bài thi thử của mình, cô ấy viết
bài luận của cô ấy. Chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy nhau.
Trong phòng rất yên tĩnh. Tôi vốn đã quen với sự tĩnh lặng, nhưng sự yên tĩnh hôm nay lại có chút khác biệt
—bình yên, thư thái, khiến người ta thoải mái.
Tôi viết xong một tờ đề toán, lén lút nhìn sang Phương Viễn Đại ở phía đối diện. Cô ấy viết rất nhanh, ngòi
bút lướt trên trang giấy như những nốt nhạc đang tuôn chảy, từng nét chữ ngang dọc tạo nên những câu
văn như thơ. Việc cô ấy diễn đạt cảm xúc và suy nghĩ của mình dường như tự nhiên như hơi thở.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, dần đến giữa trưa.
Phương Viễn Đại rủ tôi đi ăn trưa, cô ấy nói dưới nhà có một quán bán hoành thánh cực ngon.
Chúng tôi cùng nhau đi qua những con hẻm chật hẹp của thành phố, mùi khói bếp len lỏi trong không khí.
Con phố này tập trung rất nhiều quán ăn bình dân, đến giờ cơm, những chiếc bàn nhựa bày tạm trên vỉa hè
đã kín chỗ với những vị khách tan làm, không khí náo nhiệt lan tỏa khắp nơi.
Chúng tôi tìm một chiếc bàn nhỏ ngồi xuống, Phương Viễn Đại thành thạo gọi hai bát hoành thánh và một
đĩa bánh hành chiên, sau đó lấy khăn ướt lau sạch mặt bàn.
Tôi ngồi một cách hơi gò bó, chẳng bao lâu sau, bà chủ nhiệt tình mang đồ ăn lên. Những viên hoành thánh
căng tròn trong bát nước trong vắt, rắc thêm hành lá thái nhỏ. Bánh hành chiên được rán giòn vàng, tỏa ra
hương thơm béo ngậy.
Đồ ăn rất ngon.
Xung quanh, tiếng nói chuyện của các thực khách vang lên không ngớt. Họ trò chuyện về công việc, bài vở,
tận hưởng khoảng thời gian nghỉ ngơi hiếm hoi.
Ở nhà, trên bàn ăn luôn phải giữ im lặng, không được nói chuyện. Nhưng giờ đây, tôi cảm thấy như thế này
cũng rất tốt.Được ăn món ngon khiến người ta vui vẻ, được trò chuyện với người thân thiết, không cần quan tâm đến
những quy tắc phức tạp, không phải cân nhắc từng lời nói. Nghĩ gì nói nấy, cảm giác này thật tuyệt.
Trước khi rời đi với tập bài tập của mình, Phương Viễn Đại nói với tôi rằng: “Cậu nên nói chuyện nhiều
hơn.”
“Tớ không thích nói chuyện.” Tôi khẽ trả lời.
“Thật sao? Nhưng tớ nghĩ không thích nói chuyện và muốn nói nhưng không biết nói thế nào là hai chuyện
khác nhau.”
Cô ấy vẫy tay chào tôi, rồi lên xe buýt rời đi.
13
Tôi trở về phòng của Phương Viễn Đại, tiếp tục hoàn thành bài tập trong ngày. Khi lấy ra một tờ đề mới, tôi
lại nhớ đến lời cô ấy nói.
“Không thích nói chuyện” và “muốn nói nhưng không biết nói thế nào” thực sự khác nhau. Một cái là do bản
thân không muốn nói, còn cái kia là có điều muốn nói nhưng không thể diễn đạt được.
Vậy tôi thuộc loại nào?
Nhiều người khen tôi điềm tĩnh, chững chạc. Nhưng nghĩ theo một cách khác, chẳng phải đó là trầm lặng và
nhàm chán sao?
Tôi bắt đầu hồi tưởng về quá khứ của mình, nhớ lại những lớp học thêm mà tôi từng tham gia.
Lần đầu tiên là lớp múa ba lê.
Hôm ấy, mẹ nuôi nói với tôi rằng bà đã đăng ký cho tôi một khóa học múa ba lê, bắt đầu từ thứ Bảy tuần
này. Tôi học được một tháng thì trong một lần tập luyện, do tư thế sai nên bị trật mắt cá chân. Ngay lập tức,
họ hủy lớp học.
Sau đó là cưỡi ngựa.
Lần thứ hai đến lớp, tôi bị ngã ngựa. Đúng là khá nguy hiểm, nhưng tôi lại thấy nó rất thú vị.
Thế nhưng, bố nuôi bế tôi lên như thể tôi là một món đồ thủy tinh dễ vỡ, tay ông ấy run rẩy. Ngay trong ngày
hôm đó, ông không cho tôi tiếp tục học cưỡi ngựa nữa.
Tôi nhận ra rằng ông rất sợ hãi, vì vậy, dù yêu thích, tôi vẫn đồng ý với quyết định của ông.
Sau đó là cắm hoa.Tôi thích thực vật, nhưng không thích sự tĩnh lặng quá mức của việc thiền định. Giáo viên nói với tôi rằng đó
là một phần của việc tu dưỡng tâm hồn, nhưng khi còn nhỏ, tôi chỉ cảm thấy toàn thân khó chịu.
Sau buổi học, mẹ nuôi hỏi tôi có thích không.
Lần đầu tiên trong đời, tôi lấy hết can đảm trả lời rằng tôi không thích.
Khóa học ấy cũng bị hủy ngay sau đó.
Tôi đã vui mừng cả buổi tối, cho đến khi tỉnh dậy giữa đêm để lấy nước uống và vô tình nghe thấy mẹ nuôi
đang gọi điện xin lỗi.
Vị giáo viên dạy cắm hoa đó rất nổi tiếng. Mẹ tôi đã phải nhờ vả rất nhiều người, tốn rất nhiều tiền mới có
thể mời được.
Tôi đứng nép sau cánh cửa, nghe mẹ liên tục nói lời xin lỗi với giọng điệu thấp hẳn xuống.
Lúc ấy, sự áy náy như một cơn sóng dữ dội nhấn chìm tôi, khiến tôi nghẹt thở.
Vậy nên sau này, khi họ cho tôi học piano và hỏi tôi có thích không, tôi đã nói rằng tôi thích.
Họ rất bận, bận vô cùng.
Có lần, suốt một tháng trời tôi không gặp bố nuôi một lần nào.
Vì vậy, từ nhỏ, mọi người luôn nói với tôi rằng: “Con phải ngoan, phải hiểu chuyện, phải khiến bố mẹ yên
tâm.”
Tôi cho rằng đó là lẽ đương nhiên.
Họ vất vả vì tôi và anh trai.
Tôi nên làm tốt mọi việc của mình, không gây phiền phức cho họ.
Tôi cho rằng đó là tình yêu.
Nếu không yêu, họ sẽ không tốn nhiều công sức đến vậy để nuôi dạy tôi.
Họ muốn dành cho tôi những điều tốt nhất và dùng kinh nghiệm của mình để xác định cái gì là tốt nhất cho
tôi.
Tôi tin đó là tình yêu.
Vậy nên tôi không muốn làm họ thất vọng, không muốn phụ sự yêu thương ấyTôi muốn trở thành một đứa con xứng đáng để họ tự hào.
Thế là tôi tiếp nhận mọi thứ họ trao cho, không than phiền, không phản kháng, không bày tỏ.
Tôi dần trở thành một chiếc bình gốm câm lặng.