Advertise here
Thầy Chu, Xin Tha Cho Tôi

Chương 1



1
“Chị! Em đã nói với chị chưa? Thầy chủ nhiệm của em cực kỳ đẹp trai! Cả đống cô giáo trong trường đều
mê mẩn thầy ấy!”
Vừa về đến nhà, em trai tôi đã không ngừng nói về thầy giáo của nó.
Trường Nhất Trung năm nay mở một lớp chuyên vật lý thi đấu, đặc biệt mời một giáo viên từ nước ngoài về
giảng dạy.
Nghe đâu lương thầy ấy được trả đến 70 vạn, ngang ngửa với hiệu trưởng.
“Ngày nào cũng mặc vest, dáng người đúng chuẩn người mẫu, quần áo toàn hàng hiệu!
“Không chỉ vậy, thầy còn vô cùng dịu dàng, lịch thiệp, cả lớp nữ sinh bọn em ai cũng thích thầy ấy!”
Tôi chen vào một câu: “Không phải mấy ngày trước em còn nói thầy ấy lạnh lùng vô tình, dọa khóc cả đám
con gái trong lớp sao? Giờ lại thành quý ông lịch lãm rồi?”
“Ừm… chắc là…” Nó gãi đầu, “À đúng rồi, cây sắt cũng nở hoa rồi!”
Tôi đảo mắt, chẳng buồn để ý đến nó.
Nó kéo tay tôi: “Chị! Chị không muốn đi xem thử à?”
“Không muốn.”
Nó bám lấy quần áo tôi, quỳ xuống gào khóc: “Không được! Chị nhất định phải muốn!
“Nếu chị không đi, em chết chắc mất! Thầy ấy muốn em chuyển môi trường học tập!”
Nói dễ nghe thì là chuyển trường, nói khó nghe thì chính là bị ép thôi học.
“Nói đi, em đã gây ra chuyện gì?”
Nó nước mắt nước mũi tèm lem, sụt sùi kể khổ.
Hôm qua trong bài kiểm tra vật lý, vì sợ bị điểm kém rồi bị mắng, nó chạy vào văn phòng lấy trộm đáp án
được in sẵn.
Không chỉ tự chép, mà còn cho vài bạn trong lớp chép theo.
Từ trước đến nay, đề vật lý do thầy ra luôn khiến học sinh phải kêu trời vì độ khó.
Thậm chí ngay cả mấy giáo viên trong tổ vật lý cũng phải vật lộn cả buổi chưa chắc đã giải ra.
Kết quả, lớp nó có nguyên một đám được điểm tối đa.
“Em chỉ chép đáp án thôi mà? Sao thầy lại muốn đuổi học em?” Em trai tôi vô cùng bất bình.
“Giáo viên từ nước ngoài về sẽ rất coi trọng những chuyện này. Nghiêm trọng một chút thì bị xem là đạo
văn, hồi đại học bọn chị chỉ cần dính vào là bị đình chỉ học ngay.
“À đúng rồi! Chị! Thầy ấy học cùng trường với chị đấy!”
Em tôi tiếp tục chém gió: “Thầy ấy nhìn trạc tuổi chị, nghe nói vẫn còn độc thân, nhà giàu nứt đố đổ vách, lại
còn đẹp trai, người ta bảo trông giống y như một minh tinh nào đó.
“Hai người là đồng môn, nhất định sẽ có nhiều tiếng nói chung, biết đâu lại giống như ‘oan gia ngõ hẹp’, vừa
gặp đã phải lòng nhau!”
“Thằng nhóc thối, em mới là oan gia!”
“Không không không, chị ơi, em nói thầy ấy là oan gia!”
“Để chị suy nghĩ đã. Chuyện này ba mẹ đã biết chưa?”
“Nếu họ mà biết, em còn sống được sao? Không đánh chết em mới lạ!”
Ba mẹ chúng tôi đều là công chức nhà nước, nổi tiếng nghiêm khắc, chẳng khác gì hình tượng thầy giáo
mới của nó.
“Chị cứ ăn mặc trưởng thành một chút, đeo kính râm vào, thầy ấy là giáo viên, sẽ không hỏi nhiều đâu. Nếu
mà hỏi đông hỏi tây, chị cứ tố cáo thầy quấy rối!”
Cả buổi tối, em tôi cứ huyên thuyên về việc thầy chủ nhiệm của nó đẹp trai cỡ nào.
Sợ tôi đổi ý không đi.
“Chị! Chị mặc bộ sườn xám này đi, trông dáng chị đẹp lắm! Em nói thật, đến lúc đó đảm bảo thầy ấy sẽ nhìn
chảy cả nước miếng, rồi sẽ ngại mà không nỡ phạt bọn em nữa!”

2
Mười giờ sáng, em trai tôi đứng trước cổng trường đón tôi vào trong.
“Hứa Trạch Trung, mẹ cậu đẹp quá!”
“Hứa Trạch Trung, mẹ cậu trẻ thật đấy!”
Bạn bè em trai tôi đồng loạt trêu ghẹo, khiến nó đỏ bừng mặt, ngượng ngùng gãi đầu: “Cũng… cũng tạm
thôi.”
Tới cửa văn phòng tổ Vật lý, nó lập tức đổi sang dáng vẻ đáng thương.
“Thầy Chu, mẹ em đến rồi.”
“Ừm.”
Một giọng nói trầm thấp, đầy từ tính vang lên.
Âm thanh ấy lướt qua tai tôi nhanh đến mức tựa như một chiếc lông vũ nhẹ nhàng phớt qua tim.
Chưa kịp nắm bắt, nó đã vụt mất.
“Cho mẹ em vào đi.”
Giọng nói này… sao lại quen đến thế?
Tôi không nhịn được, lén ghé vào cửa sổ nhìn vào trong.
Không nhìn thì thôi, vừa nhìn liền giật mình.
Bóng lưng này…
Quá mức quen thuộc.
Bộ vest xám bạc ôm trọn bờ vai rộng và vòng eo thon gọn của anh. Dù đang ngồi trước màn hình máy tính
chuẩn bị giáo án, lưng anh vẫn thẳng tắp, như chính con người kiên nghị của anh vậy.
Những ký ức trước kia bất giác ùa về…
Anh lạnh lùng giơ tay, “chát” một tiếng, vỗ lên mông tôi.
“Cúi lưng, khom người như vậy trông ra thể thống gì?”
Tôi uất ức ôm mông: “Nhưng mà… đi giày cao gót mỏi chân lắm!”
Anh mím môi, khuôn mặt lạnh lùng thoáng hiện chút cảm xúc.
“Vậy lại đây, tôi xoa cho.”
Tôi giận dỗi đứng yên không nhúc nhích.
Anh thở dài, bất lực bước đến, sau đó bế bổng tôi lên.
Xung quanh lập tức vang lên tiếng kinh ngạc.
“Sau này, nếu mệt thì tôi cõng em.”
Lồng ngực anh luôn mang lại cảm giác ấm áp, mùi tuyết tùng thoang thoảng thấm vào từng thớ vải trên
người anh.
Lạnh lùng ít nói, nghiêm túc trong học thuật, đến cả quần áo cũng phải ủi đến không có lấy một nếp nhăn.
Hoàn hảo đến mức như một pho tượng.
“Chu Minh Uyên, sau này cười nhiều một chút, được không?”
Tôi nhìn theo đường viền cằm sắc nét của anh, nghịch ngợm kéo lấy cà vạt.
Anh buộc phải cúi đầu, hơi thở ấm áp phả nhẹ lên mặt tôi.
Tôi như bị mê hoặc, nâng mặt anh lên rồi hôn xuống.
Chỉ trong thoáng chốc, anh mất đi sự kiểm soát.
“Hứa Đào Đào, là em chủ động trêu chọc tôi trước đấy.”
Sau đó…


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner