Phần bình luận toàn người hóng hớt, còn có mấy người không sợ thiên hạ loạn càng thêm dầu vào lửa.
Thậm chí còn có người tag thẳng Chu Minh Uyên vào:
【Sao không hỏi thẳng học trưởng Chu của chúng ta, học trò cưng của giáo sư Smith đấy.】
【Tag học trưởng Chu nè. @Chu Minh Uyên.】
【Tới rồi tới rồi, cơ hội tái hợp đây mà.】
【Cá là học trưởng Chu giải trong 5 giây!】
Khoan đã…
Đây rõ ràng là đề bài do tên bạn trai cũ kia ra!
Ngay lúc tôi còn đang do dự, tin nhắn từ Chu Minh Uyên đã đến.
【Mẹ kế em Hứa Trạch Trung, gặp khó khăn gì à?】
Chắc là anh ta đang hỏi vì sao tôi lại đem đề của anh ta đăng lên vòng bạn bè.
Tôi đáp ngay:
【Cảm ơn thầy Chu đã quan tâm :)Dạo này tôi đang cố gắng vun đắp tình cảm với con trai, cùng nhau học
vật lý.】
【Tình mẹ con thắm thiết, cảm động thật đấy.】
Sao tôi lại cảm thấy giọng điệu của anh ta đầy ẩn ý thế nhỉ?
【Thầy Chu, không biết thầy có người sư đệ nào cũng làm trong ngành giáo dục không? Con trai tôi ngu
quá, tôi muốn tìm gia sư riêng cho nó.】
Chỉ vài giây sau, anh ta gửi qua một tấm danh thiếp.
【Sư đệ này của tôi dạo này khá rảnh, em có thể liên hệ thử xem.】
Tôi lập tức cảm ơn, rồi nhanh chóng kết bạn với người đó.
Vừa kết bạn xong, đối phương liền hỏi tôi cần học vật lý dành cho người lớn hay cho trẻ em.
Một giờ học của người lớn giá 500, còn trẻ em thì giá 1.000.
【Sao trẻ em lại mắc hơn vậy?】
【Vì trẻ con khó dạy hơn.】
Tôi gửi đề bài vật lý kia qua cho anh ta.
【Thầy dạy vật lý phải không? Thầy xem qua bài này giúp tôi cái, nếu giải được thì tôi sẽ bàn với con về
việc học.】
Chỉ vài phút sau, anh ta gửi lại lời giải chi tiết cùng đáp án chính xác.
Em trai tôi xem xong, mắt sáng rực:
“Chị, người này giỏi thật đấy! Chị đúng là có quan hệ rộng!”
Nó lại nhờ tôi gửi thêm vài bài toán nữa.
Nhưng lần này, đối phương báo giá luôn.
【Phụ huynh à, không phải chị định hỏi chùa đấy chứ?】
【Làm gì có làm gì có… À, thầy tên gì nhỉ? Nếu thầy rảnh, cuối tuần này chúng tôi có thể đến học thử.】
【Gọi tôi là thầy Chu là được.】
Khoan đã…
Tôi có nghe nhầm không?
【Ồ, trùng hợp quá, thầy lại cùng họ với thầy Chu Minh Uyên luôn đấy!】
【Nhìn có vẻ lạ lắm sao?】
5
Nói thật, tôi vốn chẳng có ý định đi học thử.
Cuối tuần, em trai tôi có hẹn đi đánh bóng, mà tôi cũng không rảnh rỗi đến mức bỏ tiền ra học thêm vật lý
làm gì.
Đến thứ Sáu, tôi viện cớ rằng tuần này con trai bận, không thể đi được.
Đối phương nhắn lại: 【Con bận, chẳng lẽ phụ huynh cũng không có thời gian sao?】
Hả?
Là muốn tôi đi sao?
【Xin lỗi thầy Chu, dạo này tài chính eo hẹp, không thể tham gia được. Làm mất thời gian của thầy rồi.】
Tôi chân thành xin lỗi, nghĩ rằng chuyện này đến đây là xong.
Đến thứ Hai, sau khi tan học, em trai tôi cầm về một phong bao lì xì và một tấm thẻ mua sắm, đưa cho tôi.
“Chị, thầy Chu bảo nhất định phải trả lại cho chị.”
Tôi sững sờ.
“Chắc là thầy ấy chê ít quá nên không muốn nhận, sợ sau này tụi mình tố cáo thầy ấy thì phiền phức thôi.”
Em tôi phân tích.
Tôi cầm phong bao, cảm giác độ dày có gì đó sai sai.
Mở ra xem thử.
Bên trong… toàn là tiền mệnh giá 100!
Tôi và em trai đều đơ người.
“Chẳng phải em nói trong này toàn tiền một tệ sao?”
“Rõ ràng lúc đầu em chỉ để toàn tiền một tệ mà!”
Hai chị em nhìn nhau, cảm giác như có chuyện gì đó kỳ lạ đang diễn ra.
Cuối cùng, em tôi đề xuất: “Hay là mình ra siêu thị quẹt thử thẻ này xem sao? Không chừng có ma quái gì
đó cũng nên!”
Kết quả…
Trong thẻ có đúng 5 nghìn tệ!
Không phải chiếc thẻ cũ.
Mà là một tấm thẻ mới, nguyên vẹn.
Em tôi phấn khích reo lên: “Lẽ nào thầy Chu là thần tài? Đưa cho thầy ấy phong bao trống, thầy ấy sẽ trả lại
phong bao đầy tiền? Ngày mai em thử đưa thầy ấy một cái nữa xem sao!”
Tôi không nói gì, chỉ giơ tay, đập mạnh một phát lên đầu nó.
“Chị thấy em sắp bị ép chuyển trường rồi đấy!”
6
Ba mẹ tôi gọi điện, bảo tôi đi xem mắt:
“Con trai của đồng nghiệp mẹ chuẩn bị cưới vợ trước Tết. Mẹ vừa nghe nói nó là giáo viên, có biên chế, ổn
định lắm, lại tốt nghiệp trường 211, con mau đi đi.”
“Mẹ, con không—”
“Con đừng có nói với người ta là con bị lo âu hay gì gì đó. Quan trọng nhất là cưới trước đã, sinh con xong
tự khắc hết bệnh. Mẹ thấy con đúng là nhàn rỗi quá nên mới sinh bệnh. Về nước rồi mà còn không thi công
chức…”
Tôi dựa vào tường, siết chặt điện thoại, chẳng nói nổi một lời.
Lúc học đại học, họ bảo thủ, cấm tôi yêu đương.
Có lần về nghỉ lễ, vì kỳ kinh nguyệt đến muộn vài ngày, tôi hoảng loạn tưởng mình mang thai.
Lén mua que thử thai, cuối cùng bị mẹ phát hiện.
Họ mắng tôi thậm tệ, nói tôi du học mà chẳng học được gì tử tế.
Họ chu cấp tiền ăn học, vậy mà tôi chỉ lo ngủ với đàn ông.
Ép tôi chia tay.
Thậm chí còn đưa tôi đến bệnh viện làm đủ loại kiểm tra, hỏi bác sĩ có thể vá lại màng trinh hay không.
Như thể sợ thiên hạ không biết tôi đã không còn trong trắng nữa.
Vốn dĩ tôi đã mắc chứng lo âu trung bình.
Bị ép chia tay với Chu Minh Uyên, tôi uống thuốc ngủ, trong mơ chỉ toàn là gương mặt của họ khi mắng tôi
dơ bẩn.
“Mẹ, được rồi, con đi.”
Đối tượng xem mắt lần này cũng là một giáo viên cấp ba, có biên chế.
Trong mắt ba mẹ tôi, có “bát cơm sắt” còn quan trọng hơn tất cả.
Vì cả đời họ cũng chỉ theo đuổi điều đó mà thôi.
Anh ta trông bình thường, có lẽ vì thế mà đến giờ vẫn chưa tìm được người yêu.
“Em cũng tốt nghiệp Stanford à?” Anh ta vừa gắp thức ăn cho tôi vừa tìm chủ đề nói chuyện.
“Tôi cũng? Ý anh là anh cũng vậy?”
“À không, tôi học trường 211 trong nước, cũng không kém gì Stanford đâu. Mấy trường đại học nước ngoài
đó, chỉ cần có tiền là vào được đúng không?”
Tôi mở miệng định nói gì đó, nhưng rồi lại thôi.
“Tiểu thư Hứa là con một sao?”
Anh ta quan sát tôi.
Tôi cười nhạt: “Không… Chẳng lẽ trước khi đi xem mắt, anh không hỏi qua ba mẹ mình về thông tin cơ bản
của tôi sao?”
“À, tôi biết em không phải con một, chỉ muốn xem em có nói dối hay không thôi.”
Tôi cạn lời, không biết phải nói gì nữa.
“Em có em trai đúng không? Nghe nói nó học ở trường Nhất Trung trong thành phố?”
“Trùng hợp ghê, tôi cũng dạy ở Nhất Trung, vậy thì có thể chăm sóc em trai em rồi. Nó học lớp nào?”
Hóa ra, đây mới là lý do ba mẹ tôi chọn anh ta.
“Lớp chuyên Vật lý thi đấu.”
“Ôi chà, giỏi đấy! Mà này, thầy giáo dạy lớp chuyên Vật lý hình như cũng là người tốt nghiệp Stanford.”
Tôi khẽ gật đầu, im lặng.
Anh ta bỗng hào hứng hẳn lên: “Vậy em có quen không? Nghe nói mấy trường đại học nước ngoài đều rất
cởi mở nhỉ?”
“Không quen, không biết.”
Sau đó, mẹ tôi gọi điện, nói đối phương có ấn tượng khá tốt với tôi, có thể tiếp tục tìm hiểu.
“Bây giờ con ở nhà cũng đâu có việc gì làm, từ hôm nay trở đi, con mang cơm cho nó mỗi ngày, tranh thủ
cưới trước cuối năm.”
Mẹ tôi đã lên kế hoạch sẵn cách giữ chân đối tượng xem mắt.
Tôi đặt cơm hộp trên app, bỏ vào túi đựng cơm trưa, rồi đem đến gửi ở cổng trường.
Người kia tưởng tôi tự nấu.
Ở trường, anh ta khoe khoang khắp nơi rằng bạn gái mình nấu ăn rất ngon.
Em trai tôi nghe tin xong, đi đâu cũng né anh ta.
“Chị, em cạn lời rồi. Ba mẹ bị mù à? Người đàn ông đó còn không cao bằng em!
“Chị không biết trong trường học sinh nói về ổng thế nào đâu. Đến cả bài giảng cũng giảng sai, phép tính
đơn giản cũng tính sai. Chỉ số IQ còn không bằng em!”
Tôi không muốn em trai cãi nhau với ba mẹ rồi lại làm họ không vui.
“Giáo viên nữ trẻ tuổi trong trường đều bị ổng tán tỉnh hết một lượt, chẳng ai ưng nổi. Nếu không phải nhờ
có quan hệ, ổng đã bị học sinh tố cáo mà cuốn gói đi rồi.
“Chị không để ý đến thầy chủ nhiệm lớp em à? Thầy ấy cũng độc thân đấy! Là thầy ấy không muốn hay chị
không muốn?
“Chị nói đi chứ!”