Advertise here
Thời Gian Trôi Mãi

Chương 2



3
Sau khi xác định ngày đính hôn, Kỷ Thời Tự hành động quyết đoán, nhanh chóng chốt xong nhẫn, lễ phục
và danh sách khách mời.
Chớp mắt, ngày đính hôn cũng đến.
Sau khi nghi thức kết thúc, tôi khoác tay Kỷ Thời Tự đi chúc rượu.
Những vị khách đến bắt chuyện đều nói những lời chúc tương tự nhau, xen lẫn trong đó là những câu dò
hỏi về khả năng hợp tác với Kỷ Thị.
Nụ cười trên môi tôi dần trở nên cứng đờ.
Chết tiệt, mấy cuộc xã giao này.
Tôi liếc nhìn Kỷ Thời Tự với ánh mắt đầy cảm thông. Người đàn ông này không biết trong một năm phải
tham gia bao nhiêu bữa tiệc kiểu này, chẳng trách anh ta lại xử lý mọi thứ thành thạo như vậy.
Nhận ra ánh mắt của tôi, Kỷ Thời Tự hơi cúi xuống, giọng trầm thấp cất lên:
“Mệt rồi à? Vào phòng nghỉ một lát đi, ở đây có tôi lo được.”
Tôi lắc đầu: “Không sao, sắp xong rồi, thắng lợi ở ngay trước mắt.”
Khóe môi Kỷ Thời Tự khẽ nhếch lên một nụ cười thoáng qua, rồi lại nhanh chóng biến mất.
Sau tiệc đính hôn, tôi chuyển vào biệt thự gần công ty, sống cùng với Kỷ Thời Tự.
Phòng của tôi và anh ta nằm ở hai phía đông – tây trên tầng hai.
Nhưng dù sống chung một mái nhà, tôi và anh ta hầu như chẳng gặp mặt.
Kỷ Thời Tự thường tăng ca đến khuya, rồi ngủ luôn trong phòng nghỉ ở văn phòng.
Đôi khi, sau những buổi xã giao, anh ta cũng sẽ về biệt thự ngủ, nhưng lúc đó tôi đã sớm chìm vào giấc ngủ
làm đẹp da.
Hôm nay, Hạ Hạ hẹn tôi đi ăn lẩu.
Ớt lăn tăn trong lớp dầu đỏ, tỏa ra hương thơm cay nồng đầy kích thích.
Hạ Hạ gắp viên tôm viên, vừa ăn vừa nói: “Cậu với Kỷ Thời Tự đính hôn rồi mà vẫn chưa hôn môi à? Người
đàn ông đẹp trai thế ở ngay trước mặt mà cậu vẫn nhịn được sao?”
Tôi thờ ơ đáp: “Người khác không biết lý do đính hôn, chẳng lẽ cậu cũng không biết?”
“Nhưng mà đã đính hôn rồi, phúc lợi nên hưởng thì vẫn phải hưởng chứ!”
Trong đầu tôi thoáng hiện lên gương mặt lạnh lùng, xa cách của Kỷ Thời Tự.
Tôi rụt vai, lắc đầu: “Cái phúc lợi này, tớ không có phúc hưởng.”
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hình như tôi đã rất lâu rồi không gặp Kỷ Thời Tự. Không biết dạo này anh ta
bận cái gì nữa.
Hạ Hạ bỗng nhiên lên tiếng: “À đúng rồi, nghe nói Giang Dĩ chia tay với Trần Thanh Thanh rồi. Hình như cô
ta đắc tội với nhân vật lớn nào đó, bị phong sát luôn rồi.”
Trên đường về sau khi ăn lẩu, tuyết bắt đầu rơi.
Tôi nhìn qua cửa kính xe, ngắm bầu trời âm u.
Những lời của Giang Dĩ dường như lại vang lên bên tai:
“Mạc Du Du, em đúng là ngang bướng quen rồi. Một tiểu thư như em mà cũng muốn vào giới giải trí? Đừng
phí công vô ích nữa.”
Hôm đó, hình như tuyết cũng rơi dày đặc như hôm nay…
4
Về đến biệt thự, tôi tắm nước nóng rồi cuộn mình trên sofa trong phòng khách xem phim.
Cửa vang lên một tiếng động nhẹ, Kỷ Thời Tự bước vào, mang theo hơi lạnh bên ngoài.
Tôi co chân chui vào trong chăn: “Đóng cửa nhanh lên, lạnh quá.”
Anh ta khẽ ừ một tiếng, giọng có chút khàn bất thường.
Tôi ngước mắt nhìn anh ta.
Kỷ Thời Tự chỉ mặc một chiếc sơ mi trắng, tuyết tan thấm ướt vai áo, mơ hồ lộ ra làn da bên trong.
Tôi cau mày: “Sao mặc ít vậy?”
“Vừa đi công tác ở Úc về, không mang theo áo.”
Anh ta hiếm khi để lộ dáng vẻ chật vật như thế này, theo phản xạ liền nghiêng mặt đi.
“Tôi đi tắm trước.”
Đợi một lát, đoán chừng anh ta đã tắm xong.
Nghĩ đến mấy chiếc thẻ đen mà anh ta đưa cho tôi, với tinh thần nhân đạo, tôi pha một cốc thuốc cảm rồi
bưng đến trước cửa phòng anh ta.
Tượng trưng gõ hai cái, không thấy ai trả lời, tôi nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.
Trên giường, Kỷ Thời Tự nhắm chặt mắt, hơi thở dồn dập, khuôn mặt thoáng hiện sắc đỏ.
Tôi nhẹ nhàng đẩy anh ta: “Kỷ Thời Tự, uống thuốc rồi hãy ngủ.”
Anh ta mơ màng mở mắt, ngồi dậy nhận lấy cốc thuốc uống cạn, giọng trầm khàn hơn bình thường: “Cảm
ơn.”
Nhìn anh ta uống hết thuốc, tôi cũng không còn tâm trạng xem phim nữa.
Lăn qua lộn lại trên giường mãi vẫn không ngủ được, trong đầu cứ hiện lên gương mặt tái nhợt của anh ta.
Không biết đã hạ sốt chưa.
Thôi kệ, đi xem thử vậy.
Tôi nhẹ nhàng bước vào phòng Kỷ Thời Tự, đưa tay lên trán anh ta.
Chậc, vẫn nóng quá.
Tôi lấy khăn nhúng nước lạnh, nhẹ nhàng đắp lên trán anh ta.
Anh ta hình như rất dễ chịu, vô thức rên rỉ hai tiếng.
Lòng tôi bỗng dấy lên chút nghịch ngợm, không nhịn được mà muốn nghe thêm vài tiếng nữa.
Thế là tôi cúi đầu, ghé sát vào môi anh ta.
Nào, rên tiếp đi, tôi nghe xem nào.
Giữ nguyên tư thế ghé sát bên môi anh ta, tôi đưa tay cầm khăn lên, rồi đặt xuống.
Cầm lên, lại đặt xuống.
“Em đang làm gì vậy?”
Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai, tôi giật mình cứng đờ.
Ngẩng đầu lên, chạm phải đôi mắt ướt át mơ màng của anh ta.


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner