Chiều nay, Lư Thanh Thanh còn khen tôi diễn giỏi.
Tôi chợt nhận ra, thật ra chị ấy mới diễn giỏi.
Hoặc là chị ấy vốn không cần diễn, người Lục Trạm thích, vốn dĩ đã là chị ấy.
Còn tôi, suốt một năm qua, tôi vẫn luôn sắm vai chị ấy.
Rốt cuộc tôi đang chờ mong điều gì?
2
Vốn dĩ người Lục Trạm thích là chị ấy, anh không nhận ra, chẳng lẽ không bình thường sao?
Và tôi, chỉ là cái bóng của Lư Thanh Thanh.
Cũng giống như, rõ ràng có hai chiếc xe nhưng không một ai chú ý đến chỗ này còn có một chiếc taxi đang đậu nữa.
Thư ký lái xe vào trong gara, Lục Trạm khoác vai Lư Thanh Thanh đi về phía cổng lớn khu chung cư.
“Bác tài.” Tôi cất tiếng: “Đi thôi.”
Chiếc xe chậm rãi lăn bánh, ông ấy dè dặt nhìn tôi qua gương chiếu hậu: “Cháu gái, người đó là bạn trai của cháu hả. Bác nói cháu nghe này, loại người kh ốn n ạn như này ở đâu cũng có hết, đàn ông tốt trên đời này còn nhiều lắm.”
Tôi khẽ đáp một tiếng, đưa tay sờ lên mặt mình, bấy giờ mới nhận ra mặt mình đẫm nước mắt.
“Không phân biệt được.”
Khi chiếc xe đi ngang qua cổng lớn, một giọng nữ máy móc bất chợt vang lên.
Bảo vệ đang ngồi trong trạm gác chạy vội ra: “Ngại quá, cô Lục, chác cái máy này hỏng rồi, để tôi mở cho cô…”
Tôi nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy hai cái bóng mờ đang ôm nhau.
Sau khoảng một tuần ở trong căn nhà thuê, tôi gọi điện cho điều dưỡng hỏi thăm tình hình của bố.
Tôi không dùng chiếc điện thoại Lư Thanh Thanh đưa cho mình. Năm đó sau khi đổi điện thoại với chị ấy, thật ra tôi vẫn còn một chiếc điện thoại khác, dùng lại số điện thoại trước kia của bố tôi.
Có rất nhiều việc thường ngày tôi đều lưu vào số điện thoại này.
Bố vẫn ổn nhưng không có dấu hiệu tỉnh lại.
Lại hai ngày nữa trôi qua, đột nhiên Lư Thanh Thanh gọi điện cho tôi.
Tôi lái chiếc xe màu trắng dừng ở ngã rẽ ngày trước đợi chị ấy.
Không lâu sau, cửa ghế phó lái được mở ra, chị ấy ngồi vào trong xe.
“Sao vậy?”
Chị ấy chẳng nói chẳng rằng, một lúc sau mới cất tiếng: “Trước đó chị quên hỏi em một chuyện, chị muốn hỏi xem, hai người có sinh hoạt vợ chồng, khoảng bao lâu mới có một lần?”
“…” Tôi do dự: “Trạm đi công tác suốt, không có quy luật, em cũng chưa tính bao giờ.”
“Là vẫn có phải không?”
Tôi gật đầu.
“Vậy thì tốt.” Chị ấy bật cười: “Chị còn tưởng anh ấy có b ệ n h gì cơ?”
“Gì cơ?”
Lư Thanh Thanh châm một điếu thuốc, chậm rãi nhả khói: “Cũng một tuần rồi, chẳng đêm nào anh ấy động vào chị, chị còn nghĩ kỷ niệm ngày cưới sẽ có gì đó nhưng cuối cùng chẳng những đêm đó chẳng làm gì mà tới tận hôm nay cũng như thế.”
Tôi lặng người đi: “Liệu có phải là do anh ấy vẫn đang bị lệch múi giờ? Hoặc là mệt quá, cái này cũng bình thường thôi mà.”
Nhưng thực chất lại không bình thường chút nào.
Lần nào về nhà sau chuyến công tác, trừ phi công ty có việc gì gấp lắm không thì Lục Trạm luôn dành ra một tuần để ở bên cạnh tôi.
Anh có nhu cầu sinh lý rất cao, cũng rất dịu dàng.
Nhưng tôi lại không muốn chia sẻ với Lư Thanh Thanh những chuyện này.
Có lẽ trong lòng tôi, chỉ có khi ấy người ôm anh mới là tôi, Doãn Lan Triệt, tôi không cần dùng vỏ bọc của Lư Thanh Thanh nữa, tôi có thể khóc cười tuỳ ý.
“Có lẽ vậy.” Chị ấy nắm chặt điếu thuốc, bực bội ném ra ngoài cửa xe: “Chẳng lẽ anh ấy có tình nhân ở nước ngoài. Em đấy, chẳng phải em rất biết cách lấy lòng đàn ông trên giường sao, đừng bảo với chị em để anh ấy có người khác ở bên ngoài suốt một năm qua đấy nhé.”
“Em chỉ bán rượu trong quán hát.” Tôi khẽ nói: “Em chưa bao giờ làm chuyện đó.”
“Được rồi được rồi, cũng như nhau cả.” Chị ấy ngắt lời tôi: “Ở nhà chán c h ế t đi được. Tối muộn Lục Trạm mới về nhà, cũng rất kiệm lời, không đọc sách thì cũng làm việc. Chị mới về lại, cũng sợ nói nhiều quá lại khiến anh ấy sinh nghi.” Chị ấy nhìn tôi: “Một năm qua, em gần như chẳng qua lại với bạn bè ngày trước của chị, giờ tự dưng liên lạc lại với họ cũng kỳ. Chị tính về nhà mẹ ở vài ngày cũng bỏ bê anh ấy vài ngày, tiện thể về thăm bố mẹ luôn.”
Chị ấy bước xuống xe, còn tôi lại yên lặng trong xe rất lâu.
Lại vài ngày nữa trôi qua, bên dưới căn hộ tôi ở có một tiệm bánh mới mở.
Là tiệm bánh Thanh Triệt của Lục Thị.
Tên do tôi và Lục Triệt cùng nhau đặt, khi ấy anh còn hỏi tôi có muốn đặt là “Ái Thanh” không, tôi cười bảo: “Ái Thanh nghe giống Ái Khanh lắm, có cảm giác như hoàng thượng đang gọi thần tử vậy.”
Anh gật đầu: “Cũng giống thật.” Nói rồi anh ôm tôi vào lòng: “Nhưng anh muốn có tên của em trong đó.”
Tôi nhìn vào đôi mắt sáng bừng của anh, đột nhiên có một suy nghĩ ích kỷ.
“Thanh Triệt.” Tôi cắn môi: “Thanh Triệt được không?”
Lục Trạm ngây người: “Thanh Triệt.”
Tôi gật đầu.
“Được.” Anh xoa đầu tôi: “Vợ đặt tên gì, chúng ta sẽ dùng tên đó.”
Tôi bước vào tiệm bánh ngọt Thanh Triệt ở dưới tầng, mua một chiếc bánh nhỏ.
Vừa mới ngồi xuống, cửa quán lại được mở ra, có một đoàn người đi vào.
“Hôm nay là ngày khai trương, sếp Lục đã cố tình tới thăm hỏi nhân viên trong quán mới.”
Tôi đánh rơi chiếc thìa xuống dưới bàn.
Ngẩng đầu lên nhìn, Lục Trạm đang đứng trước quầy chọn món, cười nói với nhân viên: “Thấy sao? Cường độ công việc vẫn ổn chứ? Lượng khách hôm nay thế nào?”
Bé thu ngân đỏ mặt nhỏ giọng đáp.
“Chiều nay rất đông khách, giờ đã qua giờ cơm tối nên lượng khách có giảm đi đôi chút, về cơ bản bánh hôm nay đã được bán hết, cô gái ngồi cạnh cửa sổ kia vừa mới mua chiếc bánh cuối cùng.”
Mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía tôi.
Cứ như thế, muốn tránh cũng không được, tôi và Lục Trạm bốn mắt nhìn nhau.
Anh nhìn tôi, ngẩn ra mấy giây.
“Bà xã?”
Mấy lãnh đạo công ty đứng phía sau quay qua nhìn nhau, cười nói với Lục Trạm: “Sếp Lục, xem ra bà chủ tịch đã cải trang vi hành giúp chúng ta rồi, đúng là tâm linh tương thông với cậu.”
Tuy con tim đang đập liên hồi nhưng cảnh này cũng quen quá rồi, thế là tôi đứng lên, cười với mọi người.
“Trạm, em…”
Anh sải bước về phía tôi, rất tự nhiên nắm tay tôi, cười nói: “Chẳng phải hôm qua em còn bảo mấy hôm tới sẽ đi chơi với mẹ sao? Chỗ này cách đó rất xa, sao em lại chạy tới đây? Lẽ nào em thật sự cải trang vi hành giúp anh sao?”
“Hôm nay em rảnh rỗi…” Tôi cố gắng tỏ ra giống như trước kia: “Tự nhiên lại thèm ăn bánh ngọt nên em tới tiệm mới xem thử.”
Anh vuốt ve tóc tôi, lúc đưa tay lên lại như người mất hồn.
“Trạm?”
“Sếp Lục?”
Bấy giờ anh mới hoàn hồn, nói với mọi người: “Hôm nay mọi người vất cả rồi, đóng cửa xong thì nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai công ty sẽ phát lì xì cho cửa hàng mới.”
Anh nắm tay tôi rời đi trong tiếng hoan hô của mọi người, lên xe.
Cả quãng đường, không ai nói với ai câu nào.
Thư ký do dự hỏi: “Sếp Lục, anh đưa cô Lục về trước rồi đi họp hay là…”
“Cứ bảo tôi không khoẻ, huỷ cuộc họp tối nay.” Đột nhiên anh nói.
Tôi căng thẳng ngay tức khắc, nắm tay anh: “Anh sao thế, lại đ au dạ dày rồi đúng không? Có phải ở nước ngoài ăn uống không hợp, hay là do dạo này uống rượu quá nhiều?”