NGOẠI TRUYỆN 1.
Sau khi đã làm hòa, Miễu Thanh cũng không còn đè nén cảm xúc thật dành cho Quý Minh Trạch.
Cô đồng ý dọn về lại căn biệt thự cùng anh…
Mặc dù mới đó đã phải chia tay Miễu Thanh nhưng Liễu Như Yên lại rất vui vì cuối cùng bạn thân cũng hạnh phúc.
Phải nói bây giờ đến cả ánh mắt của Miễu Thanh cũng toàn là ý cười.
Dù biết đoạn đường phía trước vẫn còn chút gian truân nhưng Liễu Như Yên tin với bản lĩnh của Quý Minh Trạch thì bảo vệ người con gái anh yêu không thành vấn đề.
Bởi vậy Liễu Như Yên rất mừng và luôn chúc phúc cho hai người.
2.
Lúc Miễu Thanh quay về lại, mọi người trong nhà ai cũng mừng rỡ miệng cười toe toét.
Họ còn không quên trêu chọc cam đoan sẽ chăm sóc bà Quý chu đáo nhất.
Nhớ lại lời mình nói trước khi đi song bây giờ lại quay trở về bị nó vận lên người thì có chút xấu hổ.
Riêng Quý Minh Trạch thì rất hài lòng, anh còn hào phóng tăng lương cho người làm ở trong nhà khiến hết thảy vui càng vui hơn.
3.
Chuyện hai người tái hợp hiện Quý phu nhân vẫn chưa biết.
Nhưng việc nghiêm trọng hơn là Quý Minh Trạch bị táo bón nặng phải dùng thuốc.
Hỏi ra cô mới biết là vì gấp gáp tìm kiếm cô mà anh đã bỏ ngang chuyện hệ trọng ấy.
Nghĩ mà Miễu Thanh phì cười!
Đường đường là một tổng tài cao cao tại thượng bây giờ chật vật khi đi nặng?
Nghe tiếng cười của Miễu Thanh, Quý Minh Trạch nhíu mày:
“Em còn cười!”
Miễu Thanh ho nhẹ:
“Được, em không cười, nhưng mà…” cô nhìn xuống bàn tay mình đang bị anh nắm chặt thì dè dặt: “Anh có thể buông em ra và tập trung đi vệ sinh không?”
Từ hồi tóm được cô về Quý Minh Trạch cứ nhạy cảm sợ cô chạy, bởi vậy dính hơn keo, bây giờ tới đi vệ sinh cũng phải kéo cô theo.
Quý Minh Trạch ấm ức:
“Em chê anh sao?”
“Em không có mà…”
“Vậy thì ở đây cho anh, em phải chịu trách nhiệm với anh, anh như vậy còn không phải vì em?”
Miễu Thanh chu môi miệng khẽ “Ồ!” một tiếng ngoan ngoãn ở bên cạnh.
Thôi thì tình yêu có mùi một cũng không sao.
Cô ngửi được!
4.
Quý Minh Trạch thật sự nghiêm túc tính tới chuyện tương lai.
Đầu tiên anh dứt khoát từ chối những buổi xem mắt mà Quý phu nhân sắp xếp.
Anh thẳng thắn nói mình sẽ đưa bạn gái về trong tuần này.
Ban đầu Quý phu nhân nghi vực người đấy là Miễu Thanh, nhưng sau tính toán lại bà liền gạt bỏ.
Tiền đã nhận rồi, cô gái đó nhất định không mặt dày đến như vậy.
Nghe Quý Minh Trạch đưa bạn gái về khiến Quý Minh Trạch vui mừng không tả xiết.
Hy vọng Quý Minh Trạch sáng suốt mà chọn người phù hợp.
Trường hợp không ưng ý xảy ra Quý phu nhân cũng đã có kế sách xử lý.
Dẫu sao Quý phu nhân cũng gọn gàng xử lý một người trước đó rồi!
5.
Cuối tuần, Quý Minh Trạch kéo Miễu Thanh đến nhà chính.
Mặc dù cô nói chưa sẵn sàng nhưng ý Quý Minh Trạch đã quyết cô căn bản không thể làm lung lay.
Cứ như vậy Miễu Thanh bị Quý Minh Trạch đưa đi.
Nhà chính của Quý Gia, trước đây Miễu Thanh đã tình cờ thấy thoáng qua trên tạp chí. Không ngờ tận mắt nhìn mới biết nó sang trọng cỡ nào?
Quả nhiên nói cửa nhà họ Quý không dễ vào đâu có sai?
Cả người Miễu Thanh căng thẳng run run, bên cạnh Quý Minh Trạch mỉm cười trấn an, nhưng cô cũng không bớt lo.
Quý Minh Trạch nắm tay cô bước vào nhà, mỗi một bước chân Miễu Thanh càng trở nên nặng nề.
Từ sớm ông bà Quý đã mong chờ, nhìn thấy người xuất hiện cùng Quý Minh Trạch khiến nụ cười trên môi Quý phu nhân tắt lịm.
Cơ hồ cô còn thấy được sự khó chịu tức giận hiện lên trên mặt bà.
“Ba mẹ…”
Quý phu nhân liếc nhìn cô, giọng nói đanh thép:
“Minh Trạch, đây là người con muốn dẫn về ra mắt?”
“Vâng.”
“Mẹ nói thẳng luôn, không cần giới thiệu, mẹ không đồng ý, không đồng ý để con cưới con bé này.”
Dứt lời, Quý phu nhân nhìn chằm chằm vào cô cười nhạt:
“Cô Miễu, xem ra tôi đánh giá thấp độ mặt dày vô liêm sỉ của cô rồi, cô nhận tiền của tôi không bao lâu vậy mà bây giờ dám cạnh kề cùng con trai tôi bước vào đây? Có phải cô xem lời tôi nói không có giá trị?”
“Cháu…”
Những lời muốn nói của Miễu Thanh nghẹn lại vì xấu hổ.
Quý Minh Trạch cảm nhận được cô đang run liền siết chặt tay cô, anh chen vào:
“Mẹ đừng nặng lời với Miễu Thanh, cô ấy không có lỗi, trước tiên mình vào nhà trước đi ạ.”
“Cái gì? Con còn muốn dẫn con bé này vào cửa nhà họ Quý.”
“Được, nếu mẹ đã không đồng ý thì mình đứng ngoài cửa này nói chuyện cũng không sao.”
Anh quay sang bảo người làm mang mấy cái ghế ra làm Quý phu nhân tức muốn ngất.
Rất may ông Quý cất giọng hòa hoãn:
“Thôi, vào nhà đi con, vào trong đàng hoàng nói chuyện.”
“Anh còn tiếp tay cho con?”
“Chúng ta là chủ nhà, khách đã đến nhà dù có chuyện gì cũng phải tiếp đãi cho tử tế. Với lại con bé đâu có lỗi gì.”
Nói rồi ông Quý quay sang thúc giục Quý Minh Trạch dẫn Miễu Thanh vào trong.
Anh mỉm cười gật đầu, dịu dàng cùng Miễu Thanh sánh bước.
Quý phu nhân thở dài song miễn cưỡng quay người đi vào.
Ngồi ở phòng khách lớn Miễu Thanh càng thêm căng thẳng. Đặc biệt là khi đón nhận ánh mắt của Quý phu nhân.
Điều này cô hiểu, dù sao ai lại nuốt trôi khi người rõ ràng đã nhận tiền hứa chim cút mà bây giờ xuất hiện lù lù trước mặt.
Nếu là cô cũng không khác.
Quý Minh Trạch từ đầu chí cuối không buông tay cô ra, anh vào thẳng vấn đề.
“Mẹ, tiền mẹ đưa cho Miễu Thanh, con sẽ gửi lại gấp đôi.”
Nghe vậy Quý phu nhân bật cười.
Gửi lại gấp đôi.
Còn chẳng phải tiền cũng từ nhà họ Quý mà ra sao?
“Hơn nữa, người con muốn kết hôn là Miễu Thanh!”
“Mẹ không đồng ý, Quý Minh Trạch, bao nhiêu đối tượng tương xứng mẹ giới thiệu sao con không chọn? Con lại đi…”
Quý phu nhân giận đến mức thở nặng nhọc, bên cạnh Ông Quý không ngừng nhỏ nhẹ khuyên.
“Con muốn cưới người con yêu, chứ không phải lấy đối tác về nhà.”
“Cái gì mà đối tác? Các tiểu thư mẹ giới thiệu ngoại hình đâu thua kém gì cô gái này? Hơn hẳn giá thế môn đăng hộ đối với nhà chúng ta. Con bằng lòng tìm hiểu cưới về xây dựng hạnh phúc hắt sẽ có tình cảm.”
“Con không thể…”
“Quý Minh Trạch…”
Không để Quý phu nhân nói hết, Quý Minh Trạch đã cắt ngang bằng một câu khiến hết thảy người có mặt trong phòng khách sửng sốt.
“Mẹ con bị bất lực, khoản đó… con bị khó khăn.”
Vẻ mặt hai ông bà Quý cứng nhắc, có thể nhìn ra Quý phu nhân đang run nhẹ trước câu tuyên bố của con trai.
Không riêng gì họ ngay cả Miễu Thanh cũng giật mình không kém.
Bị bất lực?
Khoan ấy khó khăn?
Vậy 4 năm qua người như trâu đè cô mỗi đêm là ai?
Ma nhập Quý Minh Trạch à?
Miễu Thanh nuốt nước bọt, liếc ánh mắt sợ hãi nhìn Quý Minh Trạch.
Ấy thế mà người đàn ông nào đó vẫn cứ diễn như thật, một chút sơ hở không thấy…
Giọng ông bà Quý run run.
“Con nói cái gì?”
“Con khó khăn trong việc trở thành đàn ông đích thực. Thực ra 4 năm may con đang điều trị, người giúp đỡ con là Miễu Thanh.”
“Hiện tại tình trạng của con đã có chuyển biến nhưng chỉ có cảm xúc với người cùng con ở 4 năm. Với các đối tượng mẹ giới thiệu con hoàn toàn bất lực.”
“Cái gì?”
Quý phu nhân hồ nghi nhìn sang Miễu Thanh, trong đầu nhớ lời hôm ở quán cafe nói với quản gia.
Hôm đó Miễu Thanh nhận tiền chạy rất nhanh, còn không có chút vướng bận nài.
Ra đi dứt khoát giống như vừa gỡ bỏ được gánh nặng.
Lại nghĩ đến lâu nay Quý Minh Trạch tiếp tục với phụ nữ rất ít càng làm bà sợ hãi.
Quý Minh Trạch nhỏ giọng, giống như việc này nói ra anh rất tổn thương.
“Con có thể nghe lời đổi đối tượng, nhưng để bắt đầu lại sẽ rất khó, trường hợp xấu có thể mất luôn khả năng phản ứng, mà bà nội hẳn cũng không còn đủ sức kiên trì bế bồng chắt.”
Quý phu nhân lắc đầu:
“Quý Minh Trạch, con vì con bé này mà nói năng linh tinh cái gì vậy hả?”
“Mẹ, những gì con nói là thật, những năm trước con lui đến bệnh viện là để điều trị, với khả năng của ba mẹ xác thực không khó.”
Quý Minh Trạch nói không chớp mắt. Thực ra chuyện anh đến bệnh viện là thật, nhưng cái chính điều trị gì thì tất nhiên Quý Minh Trạch thừa sức đổi trắng thay đen.
“Minh… Minh Trạch con…”
Quý phu nhân muốn tìm ra sơ hở nhưng căn bản là không nắm bắt được gì, lòng bà rối như tơ.
Không, nhà họ Quý không thể cứ vậy mà chấm dứt.
Nắm chắc phần thắng, Quý Minh Trạch bồi thêm:
“Miễu Thanh là con đã năn nỉ quay về, chính con mới là người phụ thuộc vào cô ấy…”
Quý Minh Trạch cúi đầu diễn nét đau ở trong lòng, bất ngờ cả người bị Quý phu nhân bước sang đẩy mạnh ra một bên chen vào chỗ.
Bà nghiêm túc nắm tay Miễu Thanh:
“Thanh Thanh, là trước đây bác sai, con đừng để bụng, là bác nhìn bề ngoài mà đánh giá không đúng.”
Miễu Thanh cứng ngắc đơ ra.
“Con xem giao dịch giữa chúng ta hủy bỏ nhé, bác chuyển thêm 5 tỷ để con tiêu vặt, con cứ ở lại.”
“Cháu… cháu không cần đâu!”
“Không được không được, nhất định phải nhật, xem như quà gặp mặt mẹ tặng con.”
“Dạ?”
Quý phu nhân rấp rẻng tháo chiếc vòng ngọc trên tay xuống đeo vào tay cô mỉm cười.
“Vòng gia truyền của dâu nhà họ Quý, bây giờ mẹ đeo lại cho con.”
“Cháu… cháu không cần đâu…”
Không để Miễu Thanh khước từ, ông Quý hào sảng nói vào, song còn nhiệt tình tặng thêm cho cô bất động sản làm quà.
Quá nhanh khiến Miễu Thanh choáng ngợp.
Tay Quý phu nhân nắm chặt tay cô không buông, giống như sợ sổng ra liều thuốc quý của con trai chạy mất.
Bà quay đầu, trong giọng điệu mang theo sự gấp gáp:
“Hai đứa định khi nào cưới?”
Không chờ Quý Minh Trạch đáp, bà đã nói tiếp:
“Hai là tuần sau? Tuần sau mẹ thấy có ngày rất đẹp.”
Ông Quý phụ họa:
“Đúng đúng, để anh gọi điện báo cho mẹ, nhất định mẹ sẽ rất mừng.”
Hai người đồng thời gật đầu, ánh mắt dành cho cô bấy giờ như một vị cứu độ Quý Minh Trạch.
Từ đầu đến cuối Miễu Thanh chưa thoát khỏi ngơ ngác.
Mọi chuyện… sao lại chuyển biến thế này?
Mất cô liếc sang Quý Minh Trạch, bề ngoài anh tỏ ra mấy nét buồn sầu, nhưng khóe môi lại ẩn hiện nụ cười khó thấy.
Trong lúc hai người lớn lơ là, anh nháy mắt đắc ý.
Hehe… cưới được vợ rồi!