13
Tôi hít vào một hơi lạnh, còn chưa kịp nhìn biểu cảm của Thời Du thì cậu ấy đã đẩy Tống Dạng ra, bước thẳng qua giữa hai chúng tôi.
Với sự hiểu biết của tôi thì…
Thời Du đang rất tức giận.
Không phải loại giận kiểu dăm ba ngày là có thể dỗ dành được, mà là kiểu ít nhất mười ngày nửa tháng cũng chưa nguôi.
Tôi bất đắc dĩ đưa tay xoa trán, trước khi Tống Dạng diễn tiếp, \ca conyeu dau\ tôi ác liệt trừng mắt nhìn cậu ấy.
Thấy Tống Dạng lại sắp mở miệng, tôi lập tức bịt chặt miệng cậu, hạ giọng cầu xin: “Đủ rồi, đủ rồi! Dù cậu có diễn hay đến đâu, tôi cũng sẽ không trả thêm tiền công cho cậu đâu, cậu từ bỏ hi vọng đi!”
Tống Dạng cong môi, “chậc” một tiếng, cúi đầu, giọng nói pha chút bất đắc dĩ: “Sao mà ngốc thế không biết.”
Tôi không nghe rõ, định kéo tay cậu để hỏi lại.
Không ngờ lại bắt gặp ánh mắt của ai kia cách đó không xa.
Tôi lập tức rụt tay lại theo phản xạ.
14
Đáng sợ quá.
Ánh mắt của một người sao có thể đáng sợ đến vậy?
Tôi cảm thấy Thời Du muốn dùng ánh mắt để nuốt chửng tôi luôn vậy.
Tôi thở dài, âm thầm than thở trong lòng.
Lần này… hình như tôi chơi quá trớn rồi.
Sau khi món ăn được đặt lên, mẹ tôi lập tức sắp xếp chỗ ngồi để ăn cơm.
Tôi vẫn lười biếng ngồi trên sofa, lặng lẽ quan sát tình hình.
Giây trước, Thời Du trở nên rất khác thường, chủ động ngồi xuống bên cạnh mẹ tôi.
Giây sau, Tống Dạng nheo mắt, quay đầu về phía tôi vẫy vẫy tay.
Giọng điệu cưng chiều đến mức khó tin: “Tô Tô, ăn cơm thôi nào~”
Tôi chống khuỷu tay lên sofa, lảo đảo suýt ngã.
Có lẽ vì giọng điệu của Tống Dạng quá mức thân mật, mặt tôi lập tức đỏ bừng đến tận mang tai.
Nhiệt độ xung quanh như tăng vọt.
Tôi quay đầu ho khan mấy tiếng, xấu hổ đi nhanh đến bàn ăn.
Thời Du ngồi thẳng lưng, cả bữa ăn không liếc nhìn chúng tôi lấy một lần.
Tôi bĩu môi.
Tống Dạng do dự một lúc lâu, cuối cùng ngồi xuống bên cạnh Thời Du, rồi vỗ vỗ vào chiếc ghế bên trái.
Tôi ngoan ngoãn ngồi xuống, khóe mắt cong cong.
Vừa ngẩng lên, ánh mắt Thời Du đang đặt trên người tôi vội vàng lướt đi nơi khác.
Sau đó, cậu ấy lạnh lùng mở một lon bia, uống một hơi.
Tâm trạng của tôi phức tạp vô cùng.
Cậu ấy… khát sao?
Hay là… đang ghen?
15
Trên bàn ăn, Tống Dạng liên tục gắp thức ăn cho tôi.
Mà tôi…
Với nguyên tắc “đã diễn thì phải diễn cho tròn vai”, Tống Dạng gắp cho tôi một miếng, tôi nhất định phải gắp lại hai miếng.
Lại còn kèm thêm một câu: “Bảo bối, ăn nhiều một chút nha.”
Hiệu quả nhân đôi.
Hai chúng tôi cứ một câu anh một câu tôi, chẳng mấy chốc mà bát cơm đã đầy ắp.
Mẹ tôi bận “đu couple” đến mức quên cả ăn, chỉ lo nhìn chằm chằm chúng tôi rồi cười.
Cuối cùng, bố tôi không nhịn được mà ho khan mấy tiếng.
Cái ho sau lại to hơn cái ho trước.
Ho đến mức mặt già đỏ bừng.
Tôi cảm thấy có gì đó không ổn, lập tức đặt đũa xuống, định đưa tay vỗ lưng cho ông.
Không ngờ lại bị ông ấy từ chối bằng… chân.
Bố tôi khẽ mấp máy môi, làm khẩu hình…
“Đủ rồi đấy.”
Dịch ra chính là: “Đừng ép bố phải t á t con.”
Tôi gượng gạo nở nụ cười, nhanh chóng trao đổi ánh mắt với Tống Dạng.
Sau đó, hai chúng tôi đều không dám gắp đồ ăn cho đối phương nữa.
Trong lúc chúng tôi tương tác thân mật, ánh mắt Thời Du ngày càng trầm xuống, cúi đầu, lặng lẽ uống r ư ợ u.
Có mấy lần cậu ấy không nhịn được mà liếc nhìn tôi, nhưng ngay sau đó lại nhanh chóng cụp mắt, uống càng lúc càng nhiều hơn.
Tôi không yên tâm, nghiêng đầu nhìn cậu ấy.
Thời Du cúi đầu, hàng mi nhẹ run, vì tác động của cồn mà làn da trắng lạnh thoáng ửng hồng.
Sự lạnh lùng ban nãy cũng dịu đi đôi chút.
Mẹ tôi thấy cậu ấy chỉ lo uống r ư ợ u mà không ăn thì cau mày, liên tục gắp cho cậu ấy mấy miếng thịt.
Vừa gắp vừa lẩm bẩm: “Thằng bé này, cứ mải uống r ư ợ u mà không ăn là không được đâu. Đã có bạn gái rồi, phải biết tự chăm sóc bản thân chứ…”
Ngón tay Thời Du đang cầm lon bia bỗng siết chặt lại.
Khoảnh khắc sau, cậu ấy đột nhiên ngước mắt, nhìn thẳng về phía tôi.
16
Tôi còn chưa kịp thu hồi ánh mắt thì đã vô thức chạm phải đôi mắt sâu thẳm mơ hồ của cậu ấy.
Tôi hơi sững lại, vội vã cúi đầu, chẳng nghĩ ngợi gì mà nhét mấy miếng thức ăn vào miệng.
Vì ăn quá nhanh, tôi bị nghẹn, ho liên tục.
Thời Du lập tức căng thẳng, đặt lon bia xuống, định làm gì đó…
Nhưng Tống Dạng ngồi bên đã nhanh chóng đưa tay vỗ nhẹ lưng tôi, đợi tôi không còn ho nữa thì lại chạy đi rót một cốc nước ấm đưa tới trước mặt tôi.
Mặt tôi đỏ bừng, lí nhí nói: “Cảm ơn.”
Thời Du nhìn Tống Dạng thật sâu, rồi thu ánh mắt lại, cúi đầu lặng lẽ ăn miếng thịt kho trong bát.