Advertise here
Tường Vi Qúa Cảnh

Chương 14



04

Năm thứ bảy, nữ chính cuối cùng cũng xuất hiện.

Cô ta tự cho rằng sự đồng hành của mình có thể khiến tôi cảm động, thậm chí còn tiến hành thôi miên tôi.

Tôi từ lâu đã biết Cố Lê là ai.

Dù sao thì tình cảm rẻ tiền và sự tiếp cận có chủ đích của cô ta hoàn toàn khác xa cách thể hiện của Văn Vi.

Tôi đã từng thấy một cô gái yêu tôi như thế nào, nên tất nhiên cũng biết không yêu là ra sao.

Tôi cố tình hôn Cố Lê, Vi Vi không khóc, nhưng sắc mặt còn khó coi hơn cả khi khóc.

Tôi không muốn làm tổn thương cô ấy như vậy, tôi muốn lau nước mắt cho cô ấy, tôi muốn ôm cô ấy vào lòng, tôi chỉ muốn được gần cô ấy.

Ngay khi Vi Vi rời đi, tôi cố nén cảm giác buồn nôn, đẩy Cố Lê ra và viện cớ để cô ta rời đi.

Khi tôi nằm trên giường tiến hành thôi miên, Vi Vi khóc đến xé lòng.

Có một khoảnh khắc, tôi đã muốn chạy đến lau nước mắt cho cô ấy.

Nhưng chỉ cần tôi do dự, khí tức linh hồn của Văn Vi sẽ yếu đi một phần.

Hệ thống và cốt truyện thực sự vô dụng.

Tôi từng nghĩ rằng mất trí nhớ cũng là một cách giải thoát, nhưng khi tỉnh dậy, tôi vẫn nhớ rõ mọi thứ.

Ánh mắt Cố Lê lóe lên sự đắc ý, tôi lắc đầu giả vờ như không biết gì.

Theo yêu cầu của cốt truyện, tôi lấy chiếc nhẫn đã chuẩn bị cho Vi Vi, rồi đeo vào tay người phụ nữ kia.

Nhưng chỉ số tình cảm của Vi Vi dành cho tôi vẫn rất cao.

Tôi bắt đầu lo lắng, nên khi Cố Lê có ý định nhắm vào Màn Thầu, tôi đã gật đầu đồng ý.

Xin lỗi Màn Thầu, tôi yêu Vi Vi.

Tôi không còn lựa chọn nào khác.

Tôi đã vu oan cho con chó mà Vi Vi yêu nhất, thậm chí còn vứt nó ra vùng ngoại ô.

Vi Vi hận tôi đến tận xương tủy, cô ấy không ngừng mắng tôi, van xin tôi, nhìn chỉ số tình cảm giảm mạnh.

Tôi vừa đau lòng vừa vui mừng.

Khi lái xe, tôi cứ liên tục nhìn vào gương chiếu hậu, thấy Màn Thầu chạy theo xe tôi sủa inh ỏi, Vi Vi cũng ngã quỵ xuống đất, vô cùng tuyệt vọng, tôi không kiềm chế được mà quay xe lại.

Tôi nghĩ đợi Vi Vi đi rồi, tôi sẽ bí mật đón Màn Thầu về nơi trú ẩn của chúng tôi để nuôi nó.

Nhưng tôi lại thấy người phụ nữ Cố Lê kia giết chết Màn Thầu.

Tôi muốn lao đến cứu nó, nhưng chỉ có thể đứng chết trân tại chỗ.

Một cốt truyện thật nực cười.

Tôi đã làm hết mọi điều tàn nhẫn để tổn thương cô ấy, nhìn ánh sáng trong mắt cô ấy ngày càng lụi tàn.

Hết lần này đến lần khác, tôi nhẫn tâm làm tổn thương cô ấy.

Năm thứ bảy cô ấy chờ tôi, cuối cùng trái tim cũng đã chết.

Thực ra, trước khi Vi Vi cầu xin tôi, tôi đã lén lút đi chôn Màn Thầu.

Linh hồn của Màn Thầu không rời đi, nó vẫn ngồi đó như khi còn sống, quỳ trước xác mình, không biết đang chờ ai.

Tôi nói xin lỗi nó.

Nó cười: “Bố ơi, nếu không có bố mẹ cứu con, con đã chết từ lâu rồi. Mạng của con là do bố mẹ cho, bố muốn lấy đi thì đương nhiên có thể mà, con không trách bố đâu.”

Tôi bật khóc.

Nó lại hỏi tôi: “Bố ơi, con muốn đi tìm mẹ, bố có biết mẹ ở đâu không?”

Tôi từ chối nó.

Vì nếu Vi Vi nhìn thấy linh hồn của Màn Thầu, cô ấy chắc chắn sẽ không nỡ đi đầu thai.

Màn Thầu thấy tôi không nói gì, chỉ ngoan ngoãn ngồi chờ: “Không sao đâu bố, con từ từ đợi mẹ cũng được, bố đừng khóc.”

Khoảnh khắc đó, tôi hận Cố Lê, hận cốt truyện, càng hận bản thân mình bất lực.

Vì vậy, khi bố tôi tìm đến, tôi đã ác ý chọc giận ông, dọn vào căn nhà thuê chỉ 500 tệ một tháng.

Thực ra, bố tôi yêu tôi đến thế, dù có khóa thẻ ngân hàng của tôi, số tiền mặt tôi có vẫn còn rất nhiều.

Nhưng Cố Lê không xứng đáng có cuộc sống tốt đẹp.

Tôi là nam chính, là con cưng của thế giới này, còn Cố Lê chẳng qua chỉ là một kẻ chinh phục hèn hạ.

Hệ thống của tôi nói, quyền hạn của hệ thống Cố Lê không cao bằng hệ thống của tôi, nên có một số hành động của tôi, Cố Lê không thể biết được.

Tôi đứng rửa bát trong bếp nhà hàng, đôi tay đỏ rực vì nước lạnh.

Đây là cách tôi chuộc tội.

Tất cả chúng tôi đều đáng chết.

Tôi khóc lóc tỉnh dậy từ trong mơ, lần này, tôi thực sự đã mất đi Vi Vi, mất cả thế giới.


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner