Advertise here
Tuyết Trung Tống Thán

Chương 1



01
“Tiểu Mạch, ngươi thảm rồi, bị phân đến hầu hạ Vân Trúc thiếu gia .”
“Ai bảo ngươi keo kiệt, tiếc vài lượng bạc làm gì.”
Tôi lười chẳng buồn để ý đến đám nha hoàn đang chế giễu mình, thậm chí không thèm nghĩ đến việc phải
hầu hạ một thiếu gia không được sủng ái thê thảm đến mức nào.
Vì sao ư!
Tôi xuyên không rồi!
Lại còn xuyên vào một quyển tiểu thuyết đam mỹ!
Mà còn là một nha hoàn quần chúng không có tên tuổi!
Trong lòng tôi như có bầy ngựa hoang chạy loạn, trốn vào một góc, cố sức dậm chân gọi hệ thống.
Hệ thống cuối cùng cũng online, không để tôi phải sốt ruột đến chết.
Nghe tôi oán trách một hồi, hệ thống mới lề mề thốt ra vài câu: “Ràng buộc nhầm đối tượng rồi.”
Ơ…
HẢ!
“Nhầm rồi thì cho ta về đi a a a a a!”
“Đã đến rồi thì ở lại đi,” hệ thống vẫn chậm rãi, “Ký chủ cứ trải nghiệm cho tốt.”
“Đồ thần kinh…”
Hệ thống cắt lời tôi: “Sau khi ký chủ chết, sẽ an toàn trở về thế giới thực.”
Nói xong, “Đinh——” , offline luôn.
Giờ thì sao?
Chỉ đành nhận mệnh thôi, coi như chơi nhập vai đi.
Thực ra nghĩ lại, chuyến này cũng có chút thu hoạch, dù sao vài cảnh trong tiểu thuyết này cũng rất…
Sờ sờ cằm, nặn ra một nụ cười gian xảo, tôi thu dọn đồ đạc, đến Lạc Tịch Hiên.
Ngày xưa có một vương phủ, trong phủ có Lạc Tịch Hiên, trong hiên có một mỹ nhân tên là Vân Trúc, Vân
Trúc có một nha hoàn, nha hoàn tên Tiểu Mạch.
2
Lần đầu tiên tôi gặp Vân Trúc, cậu ấy bệnh nặng đến mức không mở nổi mắt, nằm liệt trên giường.
Nha hoàn Hương Cầm từng hầu hạ cậu ấy nói với tôi, Vân Trúc được vương gia bế về, kết quả là cậu ấy tát
vương gia một cái, vương gia giận, bắt cậu ấy quỳ trong sân cho tỉnh táo lại.
Quỳ hai canh giờ liền, không những không tỉnh táo mà còn sốt cao.
Hương Cầm liếc nhìn Vân Trúc đang đỏ bừng mặt trên giường, nói nhỏ:
“Thiếu gia Vân Trúc dù xinh đẹp, vương gia lúc đầu cũng thích, nhưng tính tình quá cứng đầu, e là khó
được sủng.”
“Thiếu gia trong phủ này như hành lá, lớp này rồi lớp khác, không được sủng thì chẳng có ngày lành.”
“Tiểu Mạch, ta khuyên ngươi nên tích góp chút tiền, sau này đi hầu hạ thiếu gia khác.”
Tiễn Hương Cầm đi, tôi nhìn Vân Trúc yếu ớt, càng nhìn càng thích.
Tôi không đi đâu.
Đừng nhìn hiện tại Vân Trúc không được sủng, nhưng tôi đã đọc truyện nên biết rõ, cậu ấy là thụ chính, sau
này không chỉ trở thành người trong lòng của vương gia công mà công còn vì cậu ấy giải tán hậu cung, từ
đó một đời một kiếp một đôi người.
Vì vậy, nhiệm vụ của tôi bây giờ là hầu hạ tốt Vân Trúc, đợi cậu ấy được sủng rồi, tôi cũng có ngày lành!
3
Do sốt cao, Vân Trúc nằm trên giường, khó chịu rên rỉ.
Âm thanh vốn trong trẻo ôn nhu, giờ đây lại như phủ một lớp mật ngọt, dính dính, muốn dính cả thân cả tâm
người nghe.
Tôi xoay xoay người, lén nhìn người trên giường một cái.
Trời ơi!
Da trắng mịn màng, phơn phớt hồng nhạt, cứ như một búp bê sứ.
Tôi vô thức đứng cạnh giường, vừa định đưa tay ra đã vội mắng chính mình.
“Phi lễ chớ nhìn.”
“Quân tử có việc nên làm, có việc không nên làm.”
Nói xong, tôi chạy ra sân đun một ấm nước nóng.
Tôi đâu phải muốn sờ người ta, chỉ muốn lau người cho mỹ nhân thôi mà.
Chiếc khăn vừa đặt lên trán đầy mồ hôi của cậu ấy, một đôi mắt đẫm nước mờ mịt liền mở ra.
“Ngươi——”
Cậu ấy ho mạnh một tiếng, sau đó ngồi dậy, nép vào góc giường, giọng run rẩy:
“Ngươi… ngươi muốn làm gì!”
Dù là trách mắng nhưng giọng điệu mềm mại, mang theo chút yếu ớt khiến người ta đau lòng.
Nước mắt mỗi lúc một nhiều, dường như chỉ cần thêm chút nữa sẽ hóa thành mưa rơi xuống. Kết hợp với
đôi mắt đỏ ửng nơi đuôi mắt…
Tôi nuốt nước bọt.
Nếu không phải vì xuyên thành nha hoàn khiến tôi hai ngày mất ngủ, ba bữa không ăn, tôi cũng suýt tưởng
mình chính là vương gia công bức lương vi xướng kia rồi.
Tôi thu lại nước miếng, nhẹ nhàng nói với Vân Trúc.
“Thiếu gia, nô tỳ là nha hoàn mới được phân đến hầu hạ người, tên là Tiểu Mạch.”
“Thiếu gia, người còn sốt cao, đừng để bị nhiễm lạnh nữa.”
Có lẽ gương mặt vô hại của tôi khiến cậu ấy bỏ qua cảnh giác, hoặc cũng có thể vì sốt quá cao. Vân Trúc
nhìn tôi một lúc rồi từ từ nằm xuống.
Vân Trúc vừa vào phủ đã tát vương gia, người dưới thấy vậy đều giở trò, ngay cả thuốc men cũng bị bớt
xén.
Tôi nhìn quanh Lạc Tịch Hiên trống trơn, nhân lúc Vân Trúc ngủ, hí hửng chạy đi tìm quản gia.
Tôi cũng không có bản lĩnh gì, chỉ được cái miệng dẻo. Tôi giả vờ không thấy mặt quản gia đen như đáy
nồi, líu lo nói một tràng.
“Mọi người đều là chủ tử, cớ sao lại hà khắc với chủ tử nhà chúng ta?”
“Lỡ người có chuyện gì, ai gánh nổi trách nhiệm?”
“Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, biết đâu chừng…”
“Được rồi, được rồi, Tiểu Mạch cô nương,” quản gia bị tôi chặn cửa năm lần, cuối cùng chịu thua:
“Ngươi giỏi lắm, ta chịu thua! Thuốc ngươi cứ đến phòng tài vụ mà lấy.”
Tôi sắc thuốc xong, Vân Trúc cũng tỉnh.
Cậu ấy tựa vào đầu giường, nheo đôi mắt đào hoa đẹp đẽ nhìn tôi rất lâu.
Ánh nhìn của cậu ấy làm tim tôi đập loạn, vội thu tay lại.
Tôi không giỏi sắc thuốc, nước thuốc nóng bỏng làm đỏ cả tay.
“Ngươi tên… Tiểu Mạch?”
Không hiểu sao, giọng nói của Vân Trúc như ngọc châu rơi xuống mâm ngọc, thanh thoát dễ nghe.
“Dạ, dạ, dạ,” tôi gật đầu liên hồi, nghĩ ngợi một chút rồi lập tức thêm vào:
“Vương gia sợ thiếu gia chịu ủy khuất nên đặc biệt sai nô tỳ đến hầu hạ. Nô tỳ rất giỏi làm việc.”
Vân Trúc nghe xong ngẩng đầu nhìn tôi một cái, sau đó cúi xuống, hàng mi dài rậm khẽ rủ xuống.
“Mặt ngươi có dính bẩn kìa.”


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner