16
Đây là lần đầu tiên ta cẩn thận quan sát Tiết Kim Chi.
Nàng ta quả thực rất đẹp, như một đóa hồng mang đầy gai.
Hẳn là không ngờ có ngày phải cúi đầu trước ta, đôi mày kiều diễm cứng đờ, đầu hơi ngẩng cao.
“Thiếp thân có chuyện muốn cầu kiến Hầu gia.”
Ta đặt chén trà xuống, bỗng nhiên rất muốn xem sau khi biết tình trạng của Triệu Thanh Hứa, sắc mặt của Tiết Kim Chi sẽ ra sao.
Ta dẫn bọn họ đến phòng của Triệu Thanh Hứa.
Hai bà vú thô sử đang ấn giữ Triệu Thanh Hứa, lúc này đang đầy căm phẫn giúp hắnta dọn dẹp chăn đệm.
Tiết Kim Chi tái nhợt mặt mày, vội vàng bước lên hai bước. Nhưng trước khi kịp mở miệng, nàng ta đã chạm mắt với Triệu Thanh Hứa.
Tay chân giãy giụa của Triệu Thanh Hứa đột nhiên mềm nhũn, ánh mắt lướt qua ta thật nhanh, cơn giận tưởng như sắp bùng nổ nhưng ông ta lại nhanh chóng trấn tĩnh.
Đôi mắt ông ta hơi híp lại, chăm chú nhìn vào mắt Tiết Kim Chi hồi lâu.
Tiết Kim Chi hiểu được sự nhẫn nhịn của hắn ta.
Nàng ta lùi lại vài bước, đầu khẽ cúi, hàng lệ long lanh như hạt sương, từng giọt từng giọt rơi xuống từ hàng mi dài.
Nàng ta nghẹn ngào: “Hầu gia, sư môn của Ngọc Lân gặp nạn, ngài có cách nào không?”
Nàng ta cũng biết với tình trạng của Triệu Thanh Hứa bây giờ, sợ rằng căn bản không thể giúp được gì.
Nước mắt nàng ta càng lúc càng nhiều, tiếng khóc nghẹn lại nơi cổ họng, không thành lời.
Trên giường, Triệu Thanh Hứa giận đến trợn trừng hai mắt, hơi thở dồn dập phát ra những âm thanh khàn khàn.
Ta không để ý đến hắn ta, chỉ quét mắt sang Diêu Ngọc Lân, kẻ đang đứng bất an.
“Ngày Hầu gia ngã xuống, nếu được cứu kịp thời, e là cũng không đến nỗi bệnh nặng thế này.”
Tiết Kim Chi sững sờ ngẩng đầu, còn Diêu Ngọc Lân thì mặt cắt không còn giọt máu.
Ta chỉ tiếc nuối thở dài.
“Đêm tuyết lớn hôm đó, Hầu gia bị ném vào một khu vườn nhỏ hiếm ai lui tới, bị đông lạnh suốt một đêm, suýt chút nữa mất mạng. Cũng vì vậy mà bệnh tình mới bị trì hoãn.”
Tiết Kim Chi thất thần rời đi, được Diêu Ngọc Lân dìu ra ngoài.
Triệu Thanh Hứa giãy giụa muốn ngồi dậy, hung hăng trừng mắt nhìn ta, sắc mặt vô cùng khó coi.
Ta nhận lấy chén nước ấm từ tay Thủy Tô, không chút do dự hắt thẳng vào gương mặt đáng ghê tởm kia.
Hơi nóng bốc lên, khuôn mặt Triệu Thanh Hứa đầy vẻ kinh hoàng, động tác giãy giụa bỗng chốc dừng lại.
17
Vừa bước ra khỏi hậu viện, Tiết Kim Chi liền giáng cho Diêu Ngọc Lân một cái tát.
Diêu Ngọc Lân nước mắt lưng tròng, quay người chạy ra khỏi phủ hầu.
Ta lặng lẽ thở ra nỗi u uất trong lòng, nhưng cảm giác đè nén vẫn không hề vơi bớt.
Nhìn tình cảnh hôm nay, giữa Tiết Kim Chi và Triệu Thanh Hứa quả thực là tình sâu nghĩa nặng, ánh mắt, khóe mi của bọn họ chan chứa tình ý và quan tâm, tuyệt đối không thể giả dối.
Hình ảnh Triệu Thanh Hứa dịu dàng những ngày trước hiện lên trong đầu ta, khiến ta hông nhịn được mà bật cười, nhưng nước mắt lại trào ra.
Hai mươi năm vợ chồng, hóa ra sự thâm tình của Triệu Thanh Hứa cũng chỉ là giả dối suốt hai mươi năm.
Hắn ta có thể không màng đến tình nghĩa phu thê giữa chúng ta, nhưng Dực Nhi dù sao cũng là con trai hắn.
Thế mà hắn vẫn có thể sắt đá như sắt thép, muốn lấy m.ạ.n.g mẹ con ta.
Nỗi uất nghẹn trong lòng hóa thành hận ý ngút trời.
Ta lạnh mặt, trầm giọng ra lệnh:
“Trong bảy ngày, để Triệu Thanh Hứa có thể mở miệng nói chuyện và đi lại.”
Ba ngày sau, có bộ khoái đến cửa cầu kiến.
Bọn họ bắt được tàn dư của Hàn Ngọc Sơn Trang, đang lẩn trốn trong phủ Uy Viễn Hầu – chính là Diêu Ngọc Lân.
Có kẻ thù chính trị cũ của Diêu Khiêm vạch trần thân phận của hắn, chỉ điểm hắn chính là con trai của Diêu Khiêm.
Mà Diêu Khiêm sau khi phạm tội bị giáng chức, đã ẩn danh làm trưởng lão hành sự của Hàn Ngọc Sơn Trang, có quan hệ chồng chéo với vụ ám sát thái tử.
Bộ khoái đến, là muốn chúng ta giao nộp mẫu thân của Diêu Ngọc Lân, cũng chính là thiếp thất của Diêu Khiêm.
Nàng ta, cũng giống như Diêu Ngọc Lân, đều bị liên lụy bởi Diêu Khiêm.