Advertise here
Văn Anh

Chương 4



8

Hắn theo bản năng muốn kéo ta lại, nhưng ta nghiêng người tránh đi.

Đứng trước cổng lớn Thẩm phủ, ta hít sâu một hơi, cao giọng:

“Phó Văn Anh đến Thẩm gia—“

“Đòi nợ!”

Dân chúng xung quanh nhanh chóng tụ tập, rất nhanh có người nhận ra thân phận của ta.

“Kia chẳng phải là Chiêu Hoa quận chúa , cái người mà đẩy Tạ tứ tiểu thư rồi ba năm sau bị Thẩm gia từ hôn sao? Sao giờ vẫn còn mặt mũi xuất hiện vậy ?”

“ Phó tướng quân cùng phu nhân là người  nhân nghĩa như thế, sao lại có nữ nhi không ra thể thống thế này?”

“Nhưng cũng không thể nói vậy, ba năm  Phó cô nương lên chùa cầu phúc, Thẩm đại công tử đã dây dưa không dứt với Tạ tứ tiểu thư, chuyện này còn chưa rõ ai đúng ai sai đâu!”

“Nhưng nàng ta đến Thẩm phủ đòi nợ gì chứ? Chẳng lẽ Thẩm đại công tử từng làm chuyện gì có lỗi với nàng?”

“Nếu thật là  vậy thì thật không có lương tâm quá rồi…”

Tiếng bàn tán râm ran, cửa lớn Thẩm phủ nhanh chóng mở ra.

Thẩm Vân Xuyên bước ra, với sắc mặt cực kỳ khó chịu.

“Phó Văn Anh, đừng tưởng đại ca ta sắp trở về, ngươi giở trò thì có thể ép huynh ấy hồi tâm chuyển ý.”

“Quả thật là mơ giữa ban ngày !”

Trước khi hắn nói lời khó nghe hơn, ta thản nhiên cắt ngang.

“Thẩm Vân Xuyên, nếu Thẩm gia muốn quỵt nợ thì cứ nói thẳng, đừng có bôi nhọ danh tiếng của ta.”

“Nợ nần gì? Chẳng hiểu nỗi , nhà chúng ta nợ ngươi  cái gì?”

Ta quay người, cất giọng rõ ràng:

“Các vị, chắc hẳn mọi người đều biết, năm đó mẫu thân ta đã cứu mạng lão gia của Thẩm gia khi ông ấy bệnh nặng hấp hối”

“Sau khi khỏi bệnh, Thẩm lão gia nghe nói Phó gia có nữ nhi, liền tự mình định hôn ước giữa trưởng tôn của ông ấy và ta”

“Thế nên, Thẩm Khinh Chu  không chỉ là hôn phu của ta, mà còn là tiền khám bệnh  của Thẩm lão gia trả cho Phó gia ta!”

Dân chúng xung quanh xôn xao, sắc mặt Thẩm Vân Xuyên tái mét.

Ngón tay hắn run rẩy chỉ vào ta, nhưng vì tức giận quá độ mà nghẹn lời, không thốt ra được câu nào.

“Hiện giờ, Thẩm Khinh Chu đã tình thâm ý trọng với Tạ tứ tiểu thư, muốn cưới nàng ta làm thê tử .”

“Vậy số tiền  mà Thẩm lão gia nợ năm đó, chẳng lẽ không nên hoàn trả sao?”

Mọi người nhìn nhau, ai cũng hóng hớt chuyện, không sợ chuyện bé xé ra to, nhất là lúc nghe được chuyện này còn có ẩn tình, họ liền sôi nổi hùa theo đồng ý.

“Trả đi!”

“Dĩ nhiên phải trả rồi!”

“Thẩm gia đã không giữ hôn ước, chẳng lẽ đến bạc cũng muốn quỵt sao?”

“Mạng người là quan trọng nhất, huống chi là mạng của Thẩm lão gia, Thẩm gia đừng có vong ân phụ nghĩa!”

9

Thẩm Vân Xuyên rốt cuộc cũng hoàn hồn, lập tức ra hiệu cho hạ nhân tiến lên bắt ta.

Ngoài đám đông, Lý Nguyên Chân vẫn ung dung phe phẩy quạt, mắt phượng hơi nheo lại, khóe môi mỏng nhếch lên, nét cười như có như không.

Ta đưa tay chỉ về phía hắn:

“ An Vương điện hạ ở đây, ai dám động thủ?”

Hạ nhân e ngại lùi bước, Thẩm Vân Xuyên tức đến hộc máu , vung tay ném thẳng mấy thỏi bạc vụn xuống đất.

“Phó Văn Anh, ngươi chẳng phải đến để đòi tiền thôi à? Tới nhặt đi!”

Ta nhìn hắn, ánh mắt lạnh lùng:  “Một mạng của Thẩm lão đại nhân đáng giá bao nhiêu, tự nhiên do người Thẩm gia định đoạt. “

“Ba lạng? Năm lạng? Dù chỉ là năm văn, mười văn, chỉ cần Thẩm gia chịu đưa, Văn Anh ta tuyệt đối không chê ít.”

Ta cúi người định nhặt.

Giữa những tiếng cười vang, có kẻ bỡn cợt sau lưng:

“Ồ, thì ra Thẩm lão đại nhân chỉ đáng giá tám lạng bạc thôi !”

Cả đám người cười ồ lên, sắc mặt Thẩm Vân Xuyên tái nhợt.

Trước khi ta kịp chạm tay xuống, hắn đã vội vã cúi mình, hoảng loạn gom hết số bạc vụn trên đất.

Ta hờ hửng nhìn hắn:

“Thẩm nhị công từ nếu không làm chủ được, chi bằng mời Thẩm đại nhân – người có thể làm chủ ra mặt, chớ làm lãng phí thời gian.”

Hắn nghiến răng căm hận xoay người bỏ đi.

“Phải rồi.”

Ta gọi hắn lại, từ trong tay áo lấy ra một cuốn sổ nhỏ:

“Năm ngươi bảy tuổi, sốt cao không ngừng, chính ta đã lấy viên đan dược cứu mạng cuối cùng mà mẫu thân để lại để cứu ngươi.”

“Khi còn tại thế, mẫu thân ta từng niêm yết rõ ràng—một viên đan dược cứu mạng, ba nghìn lượng bạc.”

Thẩm Vân Xuyên đột nhiên trừng lớn mắt, không thể tin nổi nhìn ta, vành mắt ửng đỏ, tựa như hắn chịu nỗi ủy khuất lớn lao.

Hắn vốn là thứ tử không được sủng ái trong Thẩm phủ, chỉ vì có đôi mắt hơi giống phụ thân mà ta từng xem hắn như đệ đệ ruột, hết lòng chiếu cố.

Hắn bị Thẩm gia lạnh nhạt, mỗi lần ta đến tìm Thẩm Khinh Chu, đều dẫn hắn theo cùng.

Chống lưng cho hắn, đem những đồ cần thiết tặng cho hắn , giúp hắn thu xếp mọi thứ.

Vì hắn mà dùng ân tình của phụ mẫu để cầu danh sư, nhiều lần dạy dỗ đám công tử quan gia từng khinh miệt hắn.

Thời gian trôi qua, đứa trẻ ngày nào từng co ro chờ chết trong tiểu viện, cuối cùng cũng trở thành tài tử vang danh kinh thành.

Nhưng ánh mắt từng chứa sự sùng kính và tin cậy của hắn , nay chỉ còn chán ghét cùng khinh miệt.

Ta chậm rãi đọc hết sổ nợ, từng khoản từng khoản, mười lăm phút sau mới xong.

Đếm đi đếm lại có tổng cộng ba vạn hai nghìn năm trăm bốn mươi lượng bạc.

Toàn bộ đó đều là số tiền ta đã chi ra vì hắn suốt những năm qua.

“Thẩm Vân Xuyên, ngươi và ta nay không còn là thông gia. Số bạc này, ngươi không được phép dùng.”


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner