Advertise here
Vị Ngọt Của Trái Mướp Đắng

Chương 1



(01)
Quản gia Trần từ trước tới nay làm việc luôn hiệu quả.
“Anh Từ” mà Tô Vãn Đường nhắc đến rất nhanh đã xuất hiện trước mặt tôi.
Lúc cậu ấy được đưa tới, tôi đang xem qua tài liệu về cậu ấy.
Từ Tư Hàn.
Ngoại hình xuất chúng, ngay cả ảnh thẻ cũng toát lên vẻ thanh nhã, chỉ riêng hàng lông mày và ánh mắt đã
đủ đánh bại nam minh tinh nổi tiếng với gương mặt dán đầy poster trên đường phố gần đây.
Nhưng tình trạng hiện tại của cậu ấy không được tốt lắm, tinh thần mệt mỏi, còn đâu đó toát ra vẻ tiều tụy,
mệt mỏi.
Tôi đã hiểu ra, đoán rằng cậu ấy đã gặp phải chuyện phiền phức.
Từ Tư Hàn mồ côi cha mẹ, gia cảnh nghèo khó, chỉ còn một người bà vừa được chẩn đoán ung thư gan
giai đoạn cuối, hiện đang nằm trong bệnh viện.
Từ nhỏ đến lớn, cậu ấy luôn xuất sắc trong thành tích học tập, vừa học vừa làm để phụ giúp gia đình, với
thành tích thủ khoa khối tự nhiên đã đỗ vào Đại học A.
Những người quen biết cậu ấy đều không tiếc lời khen ngợi, lý lịch hoàn hảo đến mức không thể chê vào
đâu được.
Tô Vãn Đường là cô em gái hàng xóm của cậu ấy, hai người là thanh mai trúc mã.
Nhưng tình cảm của thiếu nữ thì không giấu được.
Tôi nhìn ra được sự ngưỡng mộ của cô béCũng chẳng trách Trình Tung vì vậy mà nổi cơn ghen lồng lộn.
(02)
Trình Tung bình thường là người rất điềm tĩnh và lạnh nhạt.
Tôi chưa từng thấy anh ấy có bất kỳ cảm xúc nào thể hiện rõ trên mặt, nhưng gần đây lại thường xuyên mất
tập trung, ánh mắt cũng đầy vẻ u ám.
Hôm qua, còn chưa bước vào văn phòng anh ấy, tôi đã nghe thấy anh ấy đang gọi điện thoại.
Giọng điệu người bề trên đã trưởng thành, từng trải đang dạy dỗ, vừa là khuyên bảo vừa là cảnh cáo.
Anh ấy nói: “Vãn Đường, sắp thi rồi, phải tập trung vào việc học, cần chú ý khoảng cách trong mối quan hệ
với bạn bè xung quanh, dù sao biết người biết mặt không biết lòng.”
Giọng nói bình tĩnh lạnh nhạt trước đây giờ không giấu được sự ghen tuông đang cháy hừng hực.
Tay tôi dừng lại giữa chừng khi định gõ cửa.
Vốn định mang canh mà dì đã nấu đến, giờ bỗng nhiên chẳng còn hứng thú dùng bữa tối cùng anh ấy nữa.
Những năm qua, thái độ của anh ấy đối với tôi có thể nhìn thấy rõ sự lạnh nhạt.
Ngay cả lời hỏi han cũng đều mang tính công việc, tôi ở bên ai, làm gì, anh ấy cũng không quan tâm.
Nhưng anh ấy đối với ai cũng như vậy.
Cho đến khi tôi nghe được tin anh ấy tài trợ một học sinh nghèo.
Trình Tung không phải người thích làm từ thiện.
Nhưng anh ấy đã trồng cả một cánh đồng hoa cho cô bé, dẫn cô ra biển ngắm bình minh, cùng cô dạo qua
từng góc của thành phố, chi tiền không tiếc để đổi lấy một suất học bổng của sinh viên.
Thậm chí, giống như một chàng trai trẻ mới lớn, biết ghen tuông.
Ai ai cũng cười và nói anh ấy là “kim ốc tàng kiều”.
Ban đầu, tôi cảm thấy không vui, sau đó muốn cắt đứt mối quan hệ này.
Dù sao cũng là người mà tôi đã cố chấp nhiều năm.
“Tiểu thư,” Trần thúc cau mày, ngập ngừng, “chuyện cậu Trình tài trợ cô bé kia…”Trần thúc là quản gia mà gia đình đặc biệt chọn lựa cho tôi, trung thành nhưng không bảo thủ, đôi khi thủ
đoạn làm việc cũng chẳng được quang minh chính đại.
Ánh mắt ông ấy trầm xuống, rõ ràng muốn thay tôi giải quyết Tô Vãn Đường – tảng đá cản đường này.
“Đi thôi.” Nhưng tôi ngắt lời ông ấy.
Vẫn là thôi đi.
Làm ầm ĩ chẳng có ý nghĩa gì, chỉ khiến tôi giống như một người đàn bà ghen tuông mà thôi.
Tôi cũng lười đem chuyện này ra nói rõ ràng.
Anh ấy cố ý giấu tôi, tôi phát hiện ra sự thật thì thế nào?
Đưa bằng chứng ra ép anh ấy thừa nhận sao?
Trong mắt anh ấy, có lẽ đây là buộc anh ấy phải đưa ra lựa chọn.
Anh ấy có thể sẽ chọn tôi, dù sao trước đây anh ấy cũng đã từng làm như vậy.
Hà gia là một cây đại thụ cao không thể với tới, nhưng con gái duy nhất của họ, Hà Linh Nguyệt, lại là một
người kỳ quái và tàn phế.
Tôi là một miếng thịt mỡ mà ai cũng thèm khát.
Hoặc nói cách khác, tôi giống như một mảnh xác thối sắp mục rữa, dù có bốc mùi hôi thối nhưng vẫn có một
đàn kền kền quanh quẩn, không thể kiềm chế mà muốn lao vào rỉa thịt.
Tôi là đối tượng liên hôn mà họ vừa kén chọn vừa khao khát.
Dù Trình Tung có trăm lần không muốn, anh ấy vẫn sẽ duy trì mối quan hệ hữu danh vô thực này.
Cũng giống như trước đây, mỗi khi tôi thất thường nổi giận với anh ấy, anh ấy chỉ im lặng chịu đựng, bình
tĩnh nhìn tôi.
Sau đó, chờ tôi nguôi giận, anh ấy sẽ tặng tôi một món quà, xem như lời xin lỗi.
Quà có lẽ là do trợ lý chọn, đôi khi là túi xách, đôi khi là trang sức, không phải món nào cũng thật sự có tâm.
Nhưng tôi cũng chẳng cần anh ấy phải nói gì, chỉ cần như thế là dễ dàng nguôi giận.
Bởi vì ai ai cũng nói tôi thích anh ấy, yêu anh ấy đến phát điên.
Tôi chưa từng phủ nhận, bởi vì chính tôi cũng nghĩ như vậy.


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner