Advertise here
Vị Ngọt Của Trái Mướp Đắng

Chương 7



Tất cả những điều đó, từ đầu đến cuối cậu đều nhẹ nhàng và làm trong âm thầm, chưa từng nhắc tới nửa
lời.
Đối với Từ Tư Hàn, phải chăng những điều này cũng chỉ là “chẳng đáng kể”?
Tim tôi như bị một cây kim đâm xuyên qua.
Không đau, chỉ là cảm giác nhói nhói, ngứa ngứa, từng chút từng chút rỉ ra thứ cảm xúc ẩm ướt.
Tôi cúi mắt: “Đi thôi, chú Trần, đừng để cậu ấy nhìn thấy.”
(11)
“Tiểu thư.” Trên đường về, chú Trần nghe điện thoại, “Ông chủ hỏi năm nay tiệc sinh nhật của cô có yêu cầu
gì đặc biệt không.”
Là đại tiểu thư Hà Linh Nguyệt của nhà họ Hà, sinh nhật mỗi năm của tôi đều được tổ chức như một bữa
tiệc thương mại quy mô lớn.
Gia đình tôi sẽ chuẩn bị từ rất sớm.
Vì trước đây sức khỏe tôi không tốt, từng bị người ta bàn tán, nên gia đình tôi muốn chứng minh rằng Hà
Linh Nguyệt vẫn là người thừa kế duy nhất của nhà họ Hà.
Dĩ nhiên, nhà họ Trình chắc chắn sẽ đến.
Nếu lúc đó Trình Tung xuất hiện với vai trò bạn đồng hành của tôi, điều đó có nghĩa là giữa chúng tôi đã làm
hòa, chuyện cũ bỏ qua.
Đây là luật ngầm giữa các gia tộc lớn.
Hôn ước giữa tôi và anh ta vốn là vì lúc đó tôi cảm thấy có chút hứng thú mà 2 người đến với nhau
Gần đây anh ta xem như hiểu chuyện, tôi cũng đã nguôi giận, lẽ ra tôi nên cho anh ta một lối thoát.
Nhưng tôi không muốn nữa.
“Chú Trần,” tôi nói, “năm nay tôi không muốn Trình Tung làm bạn đồng hành.”
Chú Trần vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh.
“Tôi muốn Từ Tư Hàn.”
Sự điềm tĩnh trên gương mặt chú Trần xuất hiện vài vẻ biến sắc.“Tiểu thư,” chú ngập ngừng, “cô đã nghĩ kỹ chưa?”
Việc tôi cho Từ Tư Hàn tiền và tài nguyên chẳng phải chuyện gì to tát, nhà họ Hà nuôi nổi vô số Từ Tư Hàn.
Nhưng nếu cậu ấy xuất hiện tại tiệc sinh nhật của tiểu thư nhà họ Hà, lại còn với tư cách bạn đồng hành của
tôi…
Mọi người sẽ hiểu điều này có ý nghĩa gì.
Nó có nghĩa là tôi đặc biệt ưu ái cậu ấy, muốn kéo cậu vào thế giới của tôi, dành riêng cho cậu một mảnh
đất, ngang nhiên bảo vệ cậu.
Cậu ấy sẽ mang dấu ấn của nhà họ Hà, ai muốn động đến cậu cũng phải cân nhắc kỹ.
Nuôi một học sinh nghèo chẳng có gì to tát, nhưng “nuôi” và “bồi dưỡng” là hai khái niệm hoàn toàn khác
nhau.
Tôi không đáp.
Trong nhà kính, mọi thứ đều yên tĩnh.
Từ Tư Hàn biết thư pháp, tôi từng bảo cậu ấy đặt tên cho nhà kính của mình.
Bây giờ bức thư pháp ấy đã được đóng khung, treo ngay cửa nhà kính “Cựu Sơn Xuân Cư”.
Tôi không hỏi cậu tên này có ý nghĩa gì, chỉ thấy nó rất hay.
Nơi này không có mùi hương hoa đậm đặc, chỉ có hương đất hòa cùng cỏ cây.
Cho đến khi chiếc chuông gió ngoài cửa rung lên, phá vỡ sự tĩnh lặng.
Từ Tư Hàn mở cửa, quay đầu nhìn thấy tôi, trong mắt cậu ánh lên ý cười: “Chị à.”
Ánh mắt tôi dừng lại trên chùm cà chua nhỏ trong tay cậu ấy, vẫn chưa chín, còn pha trộn sắc xanh và vàng
non.
Cậu ấy cẩn thận đặt nó xuống, giọng điệu nhẹ nhàng: “Một thời gian nữa là có thể hái rồi.”
Tôi nhìn cậu ấy: “Nhưng tôi thích dâu tây.”
Cậu ấy đáp ngay không chút do dự: “Vậy lần sau em mang dâu tây đến cho chị.”
Tôi vịn vào xe lăn, đứng lên.
Ánh mắt cậu thoáng lộ vẻ hoảng loạn, vội bước tới đỡ tôi, nhưng bị tôi loạng choạng ngã vào lòng. Cơ thể cậu ấy hơi cứng đờ, tay lơ lửng giữa không trung như không biết đặt ở đâu, cuối cùng chỉ khẽ đặt
lên vai tôi.
Cậu ấy biết tôi thích sạch sẽ, xuống đất bẩn quần áo, nên trước khi đến chắc chắn đã tắm rửa.
Sữa tắm cậu dùng là tôi mua, loại tôi thích nhất, có mùi hương rất dễ chịu.
“Từ Tiểu Thụ,” tôi nói, “tôi muốn mời cậu tham dự tiệc sinh nhật của tôi.”
Cậu ấy im lặng vài giây.
“Làm bạn đồng hành của tôi.”
Qua lớp áo, tôi nghe thấy nhịp tim cậu.
Lộn xộn, không chút trật tự nào.
“Nhưng mà chin à,” giọng cậu ấy khô khan, “em chẳng có gì cả, sẽ làm chị mất mặt đấy.”
Tôi ngẩng đầu, nhíu mày: “Ai dám nói gì, tôi sẽ đuổi thẳng người đó ra ngoài.”
Thật ra tôi còn muốn nói gì đó, nhưng lại không thốt ra được.
Ví dụ như tôi nghĩ Từ Tư Hàn là cây nhỏ tuyệt vời nhất, tôi nóng lòng muốn tất cả mọi người nhìn thấy cậu
ấy.
Nhìn thấy cậu ưu tú, xuất chúng, giống như một cây bạch dương cao ngất.
Tôi muốn nghe người ta công nhận cậu ấy, khen ngợi cậu ấy, ngưỡng mộ cậu ấy.
Để tôi cũng có thể tự hào.
Sự thôi thúc này đã âm ỉ từ lâu, và hôm nay bùng phát.
Tôi bỗng muốn tuyên bố với cả thế giới.
Nhưng nhìn vào mắt cậu, cuối cùng tôi chỉ nói một câu: “Cậu sẽ không làm tôi mất mặt.”
“Được thôi.” Một lúc lâu, cậu ấy mới lên tiếng.
“Là tự nguyện hay miễn cưỡng?” Tôi không hài lòng, “Nhìn tôi đi.”
Trước đây, tôi vốn không quan tâm người khác tự nguyện hay bị ép buộc.
Đồng ý là được rồi. Nhưng giờ đây, tôi lại rất để ý Từ Tư Hàn nghĩ thế nào.
Cậu cúi mắt nhìn tôi, trong ánh mắt có vài phần bất lực: “Chị à, chị biết em sẽ không từ chối chị mà.”


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner