Lúc đó, Lục Chiêu đang đứng trước gương, phân vân không biết nên phối chiếc cà vạt nào cho hợp với bộ vest.
Hắn cầm hai chiếc, tùy tiện đáp:
“Vứt đi.”
Hắn liếc bàn ăn một cái, giọng thờ ơ:
“Dù sao cũng không đáng bao nhiêu tiền.”
Không đáng bao nhiêu tiền.
Ánh mắt Trang Minh Nguyệt tối sầm lại, không nói gì, chỉ lặng lẽ đem cả bàn thức ăn đổ hết vào thùng rác.
Nửa giờ sau.
Tôi cùng Lục Chiêu và Trang Minh Nguyệt đến khách sạn theo lời mời.
Ngay khi vừa đến cửa, liền bắt gặp Bạch Trăn Trăn.
Chúng tôi đứng trò chuyện vài câu, bỗng phía sau vang lên tiếng động cơ xe ô tô gầm rú ——
Tôi xoay người theo bản năng, vừa kịp thấy một chiếc xe màu đen lao nhanh về phía chúng tôi!
Trong khoảnh khắc đầu óc trống rỗng, tôi theo phản xạ né sang một bên.
Đến khi hoàn hồn lại, trước mắt tôi là cảnh Lục Chiêu lao đến ôm chặt Bạch Trăn Trăn, đẩy cô ta ra xa, che chắn trong vòng tay hắn.
Nhưng Trang Minh Nguyệt lại không may mắn như vậy.
Lúc Lục Chiêu lao qua, hắn vô tình đụng trúng cô ta.
Đang mang thai nên phản ứng của Trang Minh Nguyệt chậm hơn bình thường, bị va trúng, cả người cô ta lảo đảo, ngã thẳng vào đầu xe đang lao đến.
Cả thân thể bị hất văng ra xa, ngã xuống đất mạnh đến mức phát ra tiếng “bịch” nặng nề.
Tiếng va chạm khiến người ta phải rợn tóc gáy.
“Minh Nguyệt!”
Tiếng hét của Lục Chiêu vang lên bên tai.
Hắn lập tức bỏ lại Bạch Trăn Trăn, lao nhanh về phía cô ta, quỳ sụp xuống.
Máu từ dưới người cô ta chảy ra, loang dần đến gấu quần của hắn, đỏ thẫm ghê người.
Tôi và Bạch Trăn Trăn liếc nhìn nhau, cả hai đều mặt trắng bệch.
Hình ảnh Trang Minh Nguyệt như một con diều đứt dây bị hất văng đi cứ không ngừng tua lại trong đầu tôi.
Lấy lại tinh thần, tôi vội vàng bấm số gọi xe cấp cứu.
Lúc đó, Trang Minh Nguyệt đã hôn mê, còn Lục Chiêu thì gắt gao ôm chặt cô ta, không cho bất kỳ ai chạm vào.
Thật ra tôi rất muốn nhắc hắn ——
Nếu không muốn cô ta chết sớm, thì nên buông ra đi.
May mắn thay, xe cấp cứu đến rất nhanh.
Khi nhân viên y tế bước xuống xe, Lục Chiêu theo bản năng nới lỏng tay.
Chỉ là, đôi tay buông thõng bên người hắn, bỗng dưng run rẩy dữ dội.
12
Trang Minh Nguyệt còn sống.
Nhưng đứa bé thì không.
Tôi và Bạch Trăn Trăn kinh ngạc phát hiện, tình tiết này khớp hoàn toàn với nguyên tác.
Chỉ khác ở chỗ, trong nguyên tác, người bị tai nạn xe chính là “tôi” – nữ chính ngược văn, còn kẻ gây ra chính là Trang Minh Nguyệt, bà mẹ kế ác độc vì không moi được tiền từ tôi nên ra tay tàn nhẫn.
Nhưng bây giờ, vai trò đã đảo ngược.
Kẻ gây tai nạn lại là một tài xế say rượu hoàn toàn không liên quan.
Dù người thực hiện có thay đổi, nhưng biến cố vẫn xảy ra y hệt trong nguyên tác.
Tôi và Bạch Trăn Trăn đến bệnh viện thăm Trang Minh Nguyệt.
Vết thương của cô ta hồi phục khá nhanh, nhưng tinh thần thì hoàn toàn suy sụp.
cô ta tựa vào giường bệnh, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ.
Thỉnh thoảng, cô ta thất thần đưa tay xoa bụng, rồi chợt nhận ra bên trong đã không còn nhịp tim nào nữa.
Ánh mắt cô ta lập tức trở nên trống rỗng.
Lục Chiêu vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc cô ta.
Vị tổng tài trước giờ lạnh lùng vô cảm, lúc này lại kiên nhẫn dịu dàng dỗ dành cô ta.
Nhưng Trang Minh Nguyệt dường như không nghe thấy gì.
Bị ngó lơ hết lần này đến lần khác, cuối cùng Lục Chiêu tức giận bỏ đi.
Chỉ đến khi hắn khuất bóng, Trang Minh Nguyệt mới quay đầu sang nhìn tôi, bàn tay gầy guộc siết chặt lấy tôi, hai mắt đỏ hoe, giọng nói run rẩy:
“Cô nói xem, có phải ngay từ đầu… tôi đã sai rồi không?”
“Tôi không nên đâm lao phải theo lao… không nên chọn sinh đứa bé… không nên…”
Tôi không trả lời.
Thật ra, tôi có chút không đành lòng.
Dù sao thì, chính tôi là người đã đẩy cô ta vào vị trí nữ chính ngược văn này.
Lòng tôi rối loạn, không biết nên đáp lại thế nào, chỉ lặng lẽ xoay người ra khỏi phòng.
Nhưng vừa bước ra ngoài, Bạch Trăn Trăn đã lao đến, giữ chặt vai tôi mà răn dạy một trận.
Cô ấy trừng mắt, giọng đầy cảnh giác:
“Mềm lòng sao?
Đừng có mà hồ đồ!
Đừng quên trong nguyên tác, Trang Minh Nguyệt đã làm những gì!
“Hơn nữa, ngay từ đầu không phải chúng ta đẩy cô ta lên vị trí này, mà là cô ta tự leo lên bằng mọi giá.
cô ta đã liều mạng muốn làm Lục phu nhân, vậy thì phải chịu được hậu quả.”
Tôi hoàn hồn lại.
Trong nguyên tác, Trang Minh Nguyệt là nhân vật phản diện ác độc từ đầu đến cuối.
Là kẻ thứ ba chen chân vào, ép mẹ nữ chính đến chết.
Là người đã hạ thuốc, đẩy nữ chính lên giường Lục Chiêu, mở màn cho chuỗi bi kịch kéo dài cả truyện.
Năm lần bảy lượt đòi tiền nữ chính, không được thì tìm cách hại cô ta.
Đến cuối cùng, còn lái xe tông thẳng vào nữ chính, khiến cô ta sinh non.
Nhớ lại những chuyện đó, sự mềm lòng vừa rồi của tôi lập tức biến mất.
Nếu ngày đó, cô ta không hạ thuốc để đưa tôi lên giường Lục Chiêu, thì tất cả mọi chuyện sau này đã không xảy ra.
Nói cho cùng, chẳng qua cũng chỉ là gieo gió gặt bão mà thôi.