Advertise here
Xuyên Thành Bia Đỡ Đạn Trong Truyện Pỏn

Chương 7



21

Chạng vạng tối, ánh hoàng hôn mỏng manh khẽ chạm xuống mặt hồ như vô vàn sợi chỉ vàng óng, nhẹ nhàng đung đưa theo từng gợn sóng.

Ngôn Mặc ngoi lên khỏi mặt nước. Hắn cúi gằm mặt khiến người khác chẳng thể đoán được biểu cảm, để mặc từng lọn tóc mái che khuất đi đôi mắt đã đỏ ngầu.

Từng giọt nước hồ xuôi theo mái tóc lăn xuống mặt hắn khiến người ta chẳng thể phân biệt nổi đâu là nước hồ, đâu là nước mắt của vị tổng thống kia.

Ngôn Mặc ngơ ngác nhìn chằm chằm vào miếng vảy rắn màu lam còn vương vết m/á/u trong tay mình, đầu óc trống rỗng.

Đội tìm kiếm đã xuống hồ lùng sục dấu vết cả ngày trời, cuối cùng phát hiện miệng lưới sắt dưới đáy hồ đã bị ai đó cậy ra, bên trên còn dính vết m/á/u cùng vài miếng vảy rắn.

Em ấy chạy mất rồi, bé rắn yêu quý của hắn bỏ trốn khỏi lòng bàn tay hắn rồi…

Hóa ra tất cả sự dịu dàng ngoan ngoãn ỷ lại suốt mấy ngày nay đều chỉ là giả dối! Cuối cùng cũng đều vì muốn lấy lòng tin của hắn, để hắn buông lòng cảnh giác với người thú nhà mình!

Ngôn Mặc lại nhớ đến vẻ mặt vừa hoảng sợ vừa phòng bị của Niệm Niệm khi bị hắn trông thấy mình bóp cổ Kiều Vãn Ý sáng nay.

Sự cảnh giác trong mắt Niệm Niệm như hóa thành lưỡi dao cứa sâu vào lòng hắn.

Niệm Niệm không tin tưởng hắn sao?

Song hắn lại nhận ra có chuyện không đúng: Niệm Niệm chưa bao giờ tỏ ra hung hăng đến vậy kể từ khi được hắn đưa về.

Chuyện gì đã xảy ra trong vài phút hắn đi bộ từ dưới sân lên tầng thượng?

Ngôn Mặc nhanh chóng lao vọt lên bờ, Kiều Vãn Ý đang đợi hắn cả ngày trời lập tức tiến tới chào hỏi, không ngờ lại bị hắn bóp chặt cổ.

“Sáng nay cô đã làm gì Niệm Niệm của tôi?” Ngôn Mặc chậm rãi siết chặt tay, ánh mắt hắn như lưỡi dao tẩm độc đâm thẳng về phía Kiều Vãn Ý.

“Khôn hồn thì nói thật đi, nếu không cô biết mình phải chịu kết cục gì rồi đấy.”

“Tô..tôi…” Kiều Vãn Ý hít thở không thông, cũng chẳng tài nào thốt lên được một câu hoàn chỉnh. Ngôn Mặc đành phải buông tay ném cô ta xuống đất.

“E hèm… tôi chỉ nói về chuyện đính hôn của chúng ta thôi, có lẽ cô ấy không thể chấp nhận được nên mới bỏ chạy.”

“Ngôn Mặc, cha tôi là nhà cung cấp vũ khí lớn nhất đế quốc, anh vì một con thú mà gây ra cảnh tượng xấu hổ như vậy cũng không đáng đâu.”

Người phụ nữ này đang nói dối.

“Ngày mai tôi sẽ cho người đến thông báo về việc chấm dứt hợp tác và hủy bỏ hôn ước giữa đế quốc và nhà họ Kiều.”

“Ngôn Mặc! Anh thực sự muốn trở mặt với nhà họ Kiều chỉ vì một con súc sinh sao!”

“Đế quốc không chỉ có mỗi nhà họ Kiều các người buôn bán vũ khí đâu. Nếu muốn, tôi vẫn có thể tìm một “nhà họ Kiều” khác để hợp tác. Kiều Vãn Ý, tôi không quan tâm nhà họ Kiều các người ở bên ngoài nghĩ gì làm gì, nhưng cô tuyệt đối đừng nên động đến ranh giới cuối cùng của tôi.”

Không hề quay đầu lại, Ngôn Mặc dẫn theo quản gia cùng người hầu trở lại biệt thự, rồi đột nhiên dừng bước bổ sung:

“Còn nữa, em ấy không phải súc sinh mà là người yêu của tôi. Quản gia, tiễn khách.”

“Anh điên rồi hả Ngôn Mặc! Người theo đuổi tôi có thể xếp hàng dài từ đây đến nước F đấy, tôi đã cầm 30 tỷ ra chơi đùa cùng anh mà anh dám coi tôi như người c/h/ế/t, còn đi kiếm con rắn đó…%¥@*#^!”

Đối mặt với bộ dáng kiên quyết của Ngôn Mặc, Kiều Vãn Ý chỉ có thể bất lực làm loạn giữa bóng đêm lặng lẽ, sau đó bị nhóm bảo vệ lôi thẳng ra khỏi phủ tổng thống.

Sau khi trở lại biệt thự, Ngôn Mặc còn chưa kịp lau khô người đã đi thẳng đến thư phòng tìm thước phim quay được trên sân thượng sáng nay.

Chắc chắn Kiều Vãn Ý chẳng hề tính tới chuyện trên sân thượng có camera mini ẩn, nó đã ghi lại chi tiết từng hành động ngày hôm nay của cô ta, chỉ trừ vài lời cô ả nói với Niệm Niệm.

“Thiếu gia, tiếp theo…” Quản gia đứng cạnh Ngôn mặc dò hỏi ý định tiếp theo của hắn.

“Trước hết hãy phát lệnh truy nã, sau đó xử lý nhà họ Kiều đi. Nhớ kỹ, phải bắt sống em ấy về đây, ngay cả một sợi tóc cũng không được thiếu.”


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner