Advertise here
Nắng Ấm Mùa Đông

Chương 8



13.

Chu Hàm thường ồn ào giờ lại lặng thinh. Vốn dĩ cậu ấy lập công lớn thì nên đắc chí khoe khoang mới phải. Nhưng cậu ấy không nói gì, quay đầu nhìn về phía phòng thẩm vấn.

Tôi chỉ nhìn thấy tấm biển “phòng thẩm vấn”, không thấy được cảnh tượng bên trong.

Dì Linh đưa Chân Chân vào phòng để nhận dạng nghi phạm. Khi ra ngoài, dì Linh nhìn qua Chu Hàm, ánh mắt lộ vẻ đau lòng.

Chu Hàm cúi đầu không nói một lời.

Nghi phạm bắt cóc Chân Chân bị người của Cục cảnh sát đưa đi. Lúc này tôi mới thấy nghi phạm kia là bố Chu Hàm.

Bố Chu Hàm không phải phạm tội lần đầu.

Chu Hàm luôn tò mò kẻ vô công rỗi nghề như bố mình làm gì để kiếm tiền. Cậu ấy phát hiện hình như bố mình làm việc phạm pháp.

Hôm nay đúng lúc cậu ấy trốn học theo dõi bố mình.

Cậu ấy báo cảnh sát tố cáo bố mình, cứu Chân Chân.

Cậu ấy là anh hùng, cũng là con trai tội phạm.

Chu Hàm ngồi bất động trên ghế đồn cảnh sát, tôi ngồi cạnh cậu ấy.

Trời đã tối, dì Linh dẫn Chân Chân đến đưa đồ ăn cho chúng tôi. Chúng tôi ăn xong, Chu Hàm mới dần lấy lại tinh thần.

Chu Hàm ngẩng lên, nói với tôi: “Tôi biết ông ta không phải người tốt nhưng tôi không biết ông ta là súc sinh. Triệu Phán Phán, tôi là con trai tội phạm.”

Tôi an ủi cậu ấy: “Phạm tội là ông ta, không phải cậu. Cậu không phải là ông ta. Cậu chỉ có quan hệ huyết thống với ông ta thôi.”

Chu Hàm ngắt lời tôi: “Triệu Phán Phán, sau này có phải tôi không thi công chức được không?”

Vậy thì đúng, tôi và cậu ấy cùng im lặng.

Chu Hàm phá vỡ sự trầm mặc: “Tôi chính trực dũng cảm, hiểu biết, tôi làm gì cũng sẽ thành công.”

Nếu như bình thường, chắc chắn tôi sẽ đả kích, chế giễu cậu ấy. Hôm nay tôi trịnh trọng gật đầu: “Phải, cậu làm gì cũng rất tốt.”

Tôi nhìn vào mắt Chu Hàm: “Chúng ta đều sẽ trở thành người có ích cho xã hội.”

Chúng tôi đi bộ về nhà.

Cửa nhà dì Linh mở hé, luồng ánh sáng mờ lọt ra ngoài.

Chúng tôi vừa vào hành lang, dì Linh đã đẩy cửa rộng ra.

“Đến nhà dì ngủ đi, hôm nay hai đứa đã vất vả rồi.”

Tôi vào nhà dì Linh, Chân Chân đã ngủ.

Chu Hàm lắc đầu, đi về phía nhà mình.

Dì Linh thở dài.

Lòng tôi cũng khó chịu.

Ngày hôm qua cả đêm không ngủ, hôm nay tôi ngủ đến hừng đông.

14.

Chu Hàm ở trong nhà mình. Cậu ấy chỉ chịu ăn màn thầu tôi mang từ nhà tới, không muốn ăn đồ ăn nhà dì Linh.

Chuyện bố Chu Hàm bị bắt không biết bị ai lan truyền ra ngoài. Nhưng lớp Chu Hàm vốn không thích cậu ấy, sinh hoạt của cậu ấy ở trường cũng không có gì thay đổi.

Hầu hết phụ huynh trong tiểu khu đã bảo con họ tránh xa Chu Hàm, bây giờ lại dặn kỹ thêm lần nữa.

Nhân viên xã hội đến nhà muốn đưa Chu Hàm – người không ai chăm sóc – đến trại trẻ mồ côi.

Chu Hàm không muốn đi.

Dì Linh bước lên, nói mình là họ hàng xa của Chu Hàm, có thể chăm sóc Chu Hàm.

Nhân viên xã hội rời đi. Chu Hàm vẫn kiên trì ở trong nhà mình.

Nhân viên xã hội quay lại nhiều lần. Chu Hàm không chịu nổi phiền phức này nên cuối cùng miễn cưỡng chuyển vào nhà dì Linh. Chẳng qua cậu ấy không thoải mái như trước.

Ăn cơm không muốn lên bàn, nhất quyết muốn tôi về nhà lấy màn thầu đông lạnh cho cậu ấy ăn. Chúng tôi ngồi trên bàn ăn ăn thịt cá, Chu Hàm ngồi xổm ở bệ bếp gần đó gặm màn thầu. Rất giống lao động trẻ em bị ngược đãi.

Dì Linh không chịu nổi.

“Thằng nhóc này ra vẻ cái gì vậy hả? Con tên Chu Hàm, bố con tên Chu Hàm à? Con bắt cóc Chân Chân sao? Chân Chân không phải được con cứu về sao? Bố con là con sao? Bố Chân Chân còn đánh dì đấy, không phải dì vẫn yêu Chân Chân như con ngươi mắt mình sao. Ở nhà dì không có lý do gì mà không lên bàn ăn. Nếu không ăn thì cút ra ngoài.”

Dì Linh mắng Chu Hàm một trận. Chu Hàm ôm màn thầu định cút thật.


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner