Advertise here
Nắng Ấm Mùa Đông

Chương 7



11.

Tôi bóp chặt đốt ngón tay giữa của mình, giả vờ bình tĩnh làm xong bài tập, ăn xong bữa tối.

Đến khi tắt đèn nằm lên giường tôi mới mở to mắt.

Tôi không phải con ruột của bố mẹ sao?

Bố mẹ hoàn toàn không thích tôi. Nếu tôi không phải con ruột, chắc là họ đã bỏ rơi tôi từ lâu rồi.

Tôi suy nghĩ quá nhiều, cả đêm không ngủ.

Ngày hôm sau đến trường, tôi trong trạng thái choáng váng mơ hồ. Ngay cả môn học tôi thích nhất là môn Văn cũng suýt nữa ngủ quên.

Trên đường đi học về, tôi chỉ muốn đến nhà dì Linh ngủ một giấc. Ngủ dậy sẽ tìm Chu Hàm làm bài tập.

Về đến nhà lại thấy nhà dì Linh không có ai. Tôi đợi ở cửa một lúc, dì Linh vẫn không về. Cảm giác hoảng loạn dữ dội tràn ngập trong tôi.

Ngay khi bố mẹ đi xa cũng không nói cho tôi biết. Dì Linh và Chân Chân rời khỏi đây tôi cũng không biết. Hai người cũng không cần nói với tôi. Tôi không phải là gì của hai người.

Tôi phát hiện, tôi có vẻ sợ dì Linh rời đi hơn là sợ tôi không phải con ruột của bố mẹ. Đầu ngón tay tôi run rẩy.

Một người phụ nữ tới trước mặt tôi. Tôi biết người này, cô ấy là mẹ của cậu bé bị Chân Chân cắn bị thương dạo trước.

Cô ấy nói: “Dì Linh nhờ cô đến nói với cháu. Dì ấy nhờ cô đưa chìa khóa cho cháu, hôm nay dì ấy không về thì cháu ở nhà đợi, khóa cửa kỹ lại.”

Cô ấy giao chìa khóa nhà dì Linh cho tôi.

Tôi hỏi: “Dì Linh đi đâu vậy ạ?”

Cô ấy nhẹ nhàng đáp: “Chân Chân biến mất, có lẽ hôm nay chị Linh không về được. Cháu tự làm bài tập trước đi, cô đi giúp.”

Chân Chân đi lạc. Không thể nào. Dì Linh đi đâu cũng dẫn Chân Chân theo.

Tôi không vào nhà dì Linh làm bài tập. Tôi để cặp ở cửa, đi theo cô ấy cùng ra ngoài tìm Chân Chân.

Cảnh sát triển khai chó nghiệp vụ để tìm Chân Chân khu vực xung quanh tiểu khu.

Tôi và cô đi tìm Chân Chân ở siêu thị nhỏ nơi Chân Chân lạc mất.

Chân Chân thích chơi thú nhún ở lối vào của siêu thị nhỏ đó. Mỗi lần ngồi là Chân Chân không muốn xuống. Trước đây dì Linh cũng đặt Chân Chân lên xe, mình vào trong mua đồ. Trước giờ không sao cả.

Hôm nay Chân Chân cũng không muốn xuống thú nhún. Dì Linh đặt Chân Chân lên đó rồi nhanh chóng vào mua đồ tính tiền. Chỉ trong chốc lát, Chân Chân biến mất.

12.

Tôi với cô tìm một vòng quanh siêu thị. Khi quay lại, tôi thấy dì Linh tóc tai rối bù. Dì Linh, người luôn giỏi giang đanh đá trước người ngoài giờ trông cực kỳ yếu đuối.

D Linh thấy tôi, nói: “Phán Phán, con mau về nhà đi, bên ngoài không an toàn.”

Mắt tôi ươn ướt.

Dì Linh đang lòng nóng như lửa đốt nhưng vẫn nghĩ đến việc nhờ cô kia giao chìa khóa cho tôi. Bây giờ dì vẫn còn lo tôi không an toàn.

Tôi lắc đầu: “Dì Linh, con đi tìm em với dì. Chắc chắn sẽ tìm được em mà.”

Tôi nắm tay dì Linh. Tay dì lạnh ngắt.

Tôi muốn tìm Chu Hàm.

Chu Hàm thông minh như vậy, cậu ấy chắc chắn sẽ có cách tìm ra Chân Chân. Lúc này tôi mới nhận ra hôm nay tôi không gặp Chu Hàm. Tan học không thấy cậu ấy, về nhà cũng không thấy. Không biết Chu Hàm đi đâu.

Nhưng bây giờ tìm Chân Chân quan trọng hơn.

Tôi đi cùng dì Linh tìm dọc từ con hẻm bên cạnh siêu thị về phía Tây. Đi mãi đến bờ sông phía Tây. Dòng sông kia mỗi năm cướp đi sinh mạng của mấy đứa bé.

Dì Linh nhìn thấy con sông kia thì ngồi thụp xuống, ôm mặt khóc nức nở.

Rồi dì Linh đột ngột đứng dậy chạy ra bờ sông. “Nếu Chân Chân không còn nữa thì tôi sống để làm gì?”

Tôi không giữ dì Linh lại được. Cảnh sát bên cạnh giúp tôi giữ chặt dì Linh.

Tôi nhận ra chú cảnh sát kia là bố của cậu bé bị cắn hôm trước.

Điện thoại của cảnh sát vang lên. Chú ấy một tay nghe máy, một tay giữ chặt dì Linh, nghiêm nghị: “Cô bình tĩnh một chút, còn chưa quá 24 giờ, chắc chắn có thể tìm được. Cô suy sụp thế này làm sao để tìm con mình?”

Nghe điện thoại xong, vẻ mặt chú cảnh sát dịu lại. “Tìm được con bé rồi, con bé vẫn ổn, bây giờ đang ở đồn cảnh sát.”

Biểu cảm dì Linh thay đổi, năng lượng, tinh thần của dì lập tức quay lại.

Dì Linh kéo tay tôi, nói với cảnh sát: “Chúng ta nhanh đến đồn cảnh sát đi.”

Cảm xúc Chân Chân không tốt, cô bé đang la hét ở đồn cảnh sát. Cô cảnh sát đi cùng Chân Chân tỏ vẻ bất lực.

Dì Linh đi qua trấn an Chân Chân.

Tôi thấy Chu Hàm cũng ở đồn cảnh sát.

Tôi phấn khích: “Tớ biết cậu có thể tìm thấy Chân Chân mà.”


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner