Bệnh viện, sau khi kiểm tra, khâu lại vết thương trên mặt, nằm nghỉ một chốc Bạch Băng đã dần tỉnh táo.
Thế nhưng ả chỉ nằm trên giường, nửa chữ cũng chả nói ra, hốc mắt sưng húp, đỏ bừng.
Một bên mặt thì đã được băng cẩn thận.
Bạch Hiển Minh từ ngoài bước vào, nhìn thấy Bạch Băng như vậy chỉ thở dài, anh ta đặt nước xuống bàn, kéo chiếc ghế ngồi xuống. Khác với mấy lần trước cứ mắng nhiếc nặng nề… thì lúc này anh ta lại chọn cách nhẹ nhàng.
– Cảm thấy thế nào rồi?
Bạch Băng nghiêng đầu sang một bên, nghe nhưng không thấy nói gì.
Bạch Hiển Minh liếm môi, chậm rãi nói thêm:
– Vết thương của em đã ổn, anh đã hỏi bác sĩ rồi, chờ sau khi lành lại, can thiệp một chút thẩm mỹ sẽ không để lại sẹo. Em đừng lo lắng.
Bàn tay Bạch Băng bất giác nắm chặt, ánh mắt Bạch Hiển Minh vô thức nhìn thấy.
– Bạch Băng, em từ bỏ anh ta đi!
Bạch Băng ngồi bật dậy, nức nở bật khóc lớn:
– Em thật sự rất thích Lâu Kiêu, Bạch Hiển Minh, em không muốn làm trò hề cho người khác thỏa mãn mỗi đêm nữa. Em không muốn, sống cuộc sống như này, không muốn, em không muốn.
Lồng ngực Bạch Hiển Minh bỗng quặn thắt, nhìn em gái giàn giụa nước mắt.
– Vì sao Cổ Lạc Hy nó lại may mắn như vậy? Vì sao? Tấm lòng, tình cảm của em dành cho Lâu Kiêu là thật, nhưng sao anh ta không ngó đến? Hay có phải do chúng ta là người của Lão Hộ? Nếu là như vậy em sẵn sàng rời tổ chức.
– Bạch Băng…
– Em không muốn từ bỏ Lâu Kiêu.
– Bạch Băng, nghe anh nói!
– Không…
Bạch Hiển Minh gầm rít lớn lên:
– Tỉnh táo nghe anh nói.
Khóe mi Bạch Băng ướt sũng, ả nấc nghẹn nhìn anh trai chằm chằm. Bạch Hiển Minh đứng dậy, bước tới ghì lấy bả vai ả.
– Cho dù em không vào tổ chức… dù chúng ta không được lão Hộ thu nhận nuôi dưỡng thì em mãi mãi cũng không được Lâu Kiêu chú ý đến, đừng cố gắng giành giật thứ không phải của em, là đàn ông càng không đáng. Chuyện của em, anh sẽ giải quyết thỏa đáng, từ giờ anh sẽ không để em đi phục vụ những lão già kia nữa.
Nói xong, Bạch Hiển Minh rút tay về.
– Nghe lời anh, Lâu Kiêu không dễ đụng vào, chuyện ngày hôm nay được xem là nhẹ, nếu em còn tiếp tục làm càn, chọc anh ta điên lên, tới mạng sống thì anh cũng không bảo đảm được.
Anh ta thấp giọng:
– Băng Băng? Anh hiểu rằng em muốn tìm một điểm tựa cho sau này, anh sẽ cố gắng cho em điều đó, còn về Lâu Kiêu, đừng dây dưa vào anh ta nữa. Ngoan, Em tranh thủ nghỉ ngơi đi, anh trở về gặp lão Hộ một chút sẽ vào với em.
Dứt lời, Bạch Hiển Minh quay lưng, nhưng vừa bước được hai bước anh ta liền dừng lại.
– Băng Băng, anh xin lỗi! Xin lỗi vì khi đó đã kéo theo em vào nơi này, là người anh trai này vô dụng nhưng từ giờ anh không ép em nữa.
Nói xong anh ta rảo bước rời khỏi. Bạch Băng hướng mắt nhìn, hai hàng lệ chảy dài xuống.
Thực ra bao lâu nay ả luôn miệng trách móc anh trai, nhưng bản thân hiểu, trên đời này cũng chỉ có mỗi Bạch Hiển Minh là người thương yêu che chở và bao bọc ả.
Bạch Băng cúi đầu khóc lớn…
Bạch Hiển Minh trở xuống, thuộc hạ của hắn đã chờ sẵn, vừa nhìn thấy hắn cậu ta vội bước lại cúi đầu.
– Anh Bạch.
– Ông già đó thế nào?
– Dạ, vì không thấy chị Băng đi giải quyết công việc, nên hiện tại lão đang nóng giận thưa anh.
– Đưa tao đến đó.
Cậu ta lưỡng lự, dè dặt:
– Lão đang nóng, anh đến ngay thì có hơi nguy…
Bạch Hiển Minh thở hắt:
– Trốn tránh, mày nghĩ lão để tao yên sao? Nhanh đi đến đó, tao cũng có việc cần báo cáo.
– Vâng.
Cậu ta gật đầu lia lịa động tác gấp gáp bước đến mở cửa xe mời Bạch Hiển Minh vào. Chiếc xe nhanh chóng, rời khỏi bệnh viện chạy trên đường lớn đông đúc.
______________
Tại phòng riêng của lão Hộ, lão gầm gừ rít điếu xì gà trong tay, hai mắt trừng trừng đầy căm phẫn tức giận.
Sau khi nghe tên thuộc hạ báo Bạch Hiển Minh chạy đến gặp lão càng sùng sục máu nóng. Khi anh ta vừa mới bước vào, ly rượu đã một đường bay tới, tuy nhiên may mắn chỉ trượt ngang qua mặt, đập vô cửa bể tan nát, tiếng loảng xoảng rơi xuống sàn nhà.
Giọng lão khàn khàn hét lớn:
– Em gái mày đâu? Bạch Băng đâu hả? Nhận thuốc của tao xong, nó liền chuồn?
– Anh Hộ bớt giận.
– Bớt giận? Mẹ nó tao chưa lấy mạng của hai anh em mày đã là quá may mắn, nó đâu.
– Bạch Băng hiện đang nhập viện thưa anh.
Lão nhíu mày:
– Cái gì?
– Buổi tiệc, lúc ở trong phòng WC Băng Băng không may bị ngã, mặt con bé bị va chạm đã bị thương, giờ vẫn đang nằm trong bệnh viện.
Lão phá cười lớn, khinh miệt:
– Mày tưởng qua mặt tao là dễ dàng sao Bạch Hiển Minh?
– Em không dám thưa anh, anh có thể cho người xác nhận lại! Em thật sự không nói dối. Hơn nữa, bọn em là người của anh, được anh nuôi dưỡng, em biết cái gì nên, cái gì không, hậu quả lừa gạt anh Hộ nghiêm trọng thế nào, em rất rõ.
Lão Hộ nheo mày nhìn sang tên thuộc hạ, người đàn ông hiểu ý lập tức gật đầu trở ra ngoài. Bạch Hiển Minh vẫn cực kỳ bình tĩnh, căn bản trước khi đến đây anh ta đã cho người xử lý ổn thỏa. Dù lão Hộ có điều tra cũng chỉ là thông tin Bạch Băng thật sự bị té ngã.
Ngoài những người như Bắc Dạ Xuyên, Joyce, người của Lâu Kiêu ra hoàn toàn không ai biết. Camera, anh ta cũng cho người nhúng tay. Hiển nhiên, trong khoản này, Bạch Hiển Minh nắm chắc.
Mất một lúc, tên thuộc hạ quay vào kính cẩn cúi đầu báo cáo.
– Anh Hộ, thật sự Bạch Băng ngã.
Lão nghiến răng ken két:
– Đồ ngu, lũ vô dụng, giờ nó sao rồi?
Bạch Hiển Minh khôn khéo. Dường như, đang cố thu xếp để Bạch Băng rút lui an toàn.
– Mặt Bạch Băng bị rách một đường, phải khâu tổng 5 mũi, bác sĩ nói sau này sẽ để lại vết sẹo cả đời trên mặt thưa anh.
– Má nó.
Lão siết tay, bao nhiêu khách lão còn cần Bạch Băng đi tiếp thế mà bây giờ mặt để lại sẹo thì ai còn thèm?
Khốn kiếp! Đúng là loại ngu ngốc vụng về.
Lão hằm hằm:
– Tao không dư tiền nuôi một đứa vô dụng!
Bạch Hiển Minh cúi đầu:
– Em sẽ cố gắng…
Còn chưa kịp nói xong câu, lão Hộ đã trào phúng mà chen vào, khinh khi:
– Cố gắng, mày nghĩ với một khuôn mặt xấu xí giống như nó thì làm ăn cái gì? Tốt nhất đừng có phá chuyện của tao. Nuôi nấng chúng mày quả đúng sai lầm. Đồ ngu dốt, vô dụng.
Tay Bạch Hiển Minh khẽ nắm, nhưng căn bản không dám bật lại, anh ta nhịn nhục, vì hiện tại anh ta chưa đủ mạnh.
Nhưng sẽ có một ngày, Bạch Hiển Minh sẽ trả đủ tất cả.
Lão dí đầu thuốc, lãnh đạm ra lệnh cho tên thuộc hạ:
– Mau tìm người mới thế vào, buổi tối nay mau gọi kẻ khác đi thay.
– Dạ anh.
Tên thuộc hạ gật đầu, nhanh chóng gấp rút rảo bước chạy đi xử lý công việc r
– Còn mày mau cút! Từ nay không cần nó phải quay về.
– Em thực sự xin lỗi anh.
– Đừng có nói những thứ vô nghĩa đó với tao, những công việc tao giao, mày còn xử lý không xong, thì cẩn thận hai cái mạng của anh em mày, Bạch Hiển Minh, tao nuôi chúng mày được, cũng đồng nghĩa là loại bỏ được.
– Dạ em ghi nhớ thưa anh!
– Cút!
Bạch Hiển Minh hèn mọn cúi đầu chào… xong quay người rời khỏi. Phía sau, lão Hộ hằm hè tức giận rủa.
Sắc mặt Bạch Hiển Minh dần thay đổi, bàn tay ngay lập tức siết chặt.
Khốn nạn, lão già.
_________________
Suốt mấy ngày sau đó, Lâu Kiêu tranh thủ nghỉ ngơi hầu hết đều dành thời gian cho Cổ Lạc Hy.
Hắn cũng chờ vết thương ổn định, để đưa cô về quê hương cũ thăm viếng mẹ.
Đặc biệt, hắn còn chuyện quan trọng muốn làm với cô.
Mấy ngày này… Bạch Băng cũng yên hơi trong bệnh viện dưỡng vết thương, không rõ Bạch Hiển Minh đã nói gì, mà lão Hộ dễ dàng bỏ qua khi ả không hoàn thành nhiệm vụ.
Hôm nay ngày cuối Bạch Băng ở viện, sửa soạn mọi thứ xong xuôi, Bạch Băng ngồi im trên giường chờ đợi anh trai.
Tầm hơn 10 phút, Bạch Hiển Minh đẩy cửa bước vào trong.
– Em xong chưa?
– Ùm.
Bạch Hiển Minh bước đến, đưa ra chiếc chìa khóa:
– Nhà mới anh mua cho em, từ nay em không cần về tổ chức nữa, anh đã nói với lão Hộ em bị ngã hủy mất dung mạo, bởi vậy ông ta đã tìm kẻ khác thế vô chỗ em.
Bạch Băng nhếch môi cười nhạt. Dẫu sao cũng đúng thôi, lão có bao giờ chấp nhận giữ lại người mà bản thân lão chẳng thể tiếp tục lợi dụng nữa, và mang lại lợi ích chứ.
Bạch Hiển Minh ôn hòa nói thêm:
– Anh đã thu xếp cho em, sắp tới em sẽ tiến hành đi làm phẫu thuật, rất nhanh mặt em sẽ trở lại bình thường.
Bạch Băng cúi đầu, cổ họng nghẹn ngào, qua đi một lúc ả mới lên tiếng:
– Hiển Minh? Em đã suy nghĩ mấy ngày, em biết mọi thứ đã muộn, nhưng em sẽ bắt đầu lại, chúng ta… cùng nhau đi đi.
Hốc mắt người đàn ông hơi ửng đỏ, Bạch Hiển Minh bước đến vuốt tóc em gái.
– Băng Băng, em thông suốt là tốt, xin lỗi em vì bây giờ mới để em rời khỏi nơi đó.
– Em không còn trách anh nữa, Hiển Minh, chúng ta đi thôi.
Anh ta mỉm cười, trấn an:
– Bạch Băng, em đi trước, chờ anh một thời gian anh sẽ đi cùng em.
– Hiển Minh…
– Thời điểm bây giờ không được… Nếu, anh đi lão Hộ nhất định không dễ dàng bỏ qua, thậm chí lão có thể lấy cả mạng anh và em.
Bàn tay Bạch Hiển Minh ân cần vuốt má Bạch Băng, cảm thấy mừng vì cuối cùng Bạch Băng đã chịu buông.
Đây cũng có thể là điều tốt, ít nhất kể từ giờ để Bạch Băng làm lại.
– Vậy… em rời đi trước. Hiển Minh, anh nhất định thu xếp đi cùng em.
– Được, giờ anh đưa em đến nhà mới!
Bạch Băng lắc đầu:
– Em về tổ chức lấy chút đồ, sẵn tiện cũng chào luôn lão.
– Bây giờ trễ rồi, để mai đi!
– Không sao đâu, anh cứ đi giải quyết công việc. Gửi địa chỉ nhà mới qua cho em, xong xuôi em sẽ tự đi đến đó, vả lại giờ mặt em đang bị thương, lão không nghi ngờ.
Ngẫm nghĩ một hồi, Bạch Hiển Minh gật đầu đồng ý đưa chìa khóa nhà mới cho Bạch Băng, cũng sẵn tiện gửi luôn địa chỉ. Nhận mọi thứ xong, hai người đi xuống, Bạch Hiển Minh tiễn em gái vào xe taxi, quan tâm dặn dò vài câu mới để xe chạy.
Nhìn xe đi khuất, anh ta với tên thuộc hạ mới trở vào xe.
Bạch Băng tới thẳng tổ chức… có vài thứ ả muốn lấy đi. Mỗi lần đặt chân đến đây, Bạch Băng lại cảm giác buồn nôn.
Lúc nhỏ, được lão Hộ cưu mang ả đã rất vui vì tưởng rằng về sau không phải đói khát, nhưng cũng chính khoảnh khắc đó ả lại bước sang một trang khác kinh hoàng hơn.
Đúng thật ăn no, đủ đầy, nhà to xe sang, nhưng bản thân lại không khác gì món đồ chơi.
Kinh tởm và rẻ tiền.
Xuống xe, Bạch Băng nhanh chóng bước vào trong, hôm nay dường như vắng vẻ, hiu hắt hơn, đèn đuốc cũng tối hẳn.
Bạch Băng thở dài, ả định qua chào hỏi lão Hộ trước mới đi lấy đồ. Thế nên liền vòng qua một đường riêng biệt, nhưng khi đi gần đến nơi, bước chân Bạch Băng bỗng dừng hững lại.
Lần này… ả đã xác nhận kỹ gương mặt ở hầm xe vào tối hôm đó.
Hai mắt Bạch Băng trợn to.
Đó… không phải là người của Lâu Kiêu? Lưu Hạo? Vì sao anh ta lại xuất hiện ở đây?
Tại sao… lại qua lại với lão Hộ?
Cả người Bạch Băng run run, bước chân không đứng vững lùi về phía sau lại không may đụng trúng chiếc bình gốm, khiến nó rơi xuống phát ra tiếng động lớn, và đồng thời lão Hộ cùng Lưu Hạo quay đầu.
Lưu Hạo thoáng nhíu mày.
Bạch Băng khiếp đảm, ả tức khắc quay lưng bỏ chạy thật nhanh.
Lão Hộ nghiến răng:
– Má nó, con khốn này, người đâu bắt nó về đây.
Thuộc hạ của lão Hộ hằm hè rút súng, sùng sục như hổ chạy đi, phía trước mặt mũi Bạch Băng trắng trợt chạy thục mạng.
Vừa chạy ả vừa rút di động…
Người đầu tiên ả nghĩ đến là Lâu Kiêu, hy vọng cảnh báo đến cho hắn.
Nhưng… khi màn hình mở lên, một tiếng “Đùng!” lớn vang trời, vang lên, Bạch Băng đang chạy… liền đứng lại ngã quỵ xuống nền đất.
Viên đạn trực tiếp ghim xuyên đầu, chiếc điện thoại rơi ra.
Trên màn hình, hiển thị tên “Lâu Kiêu!” cơ mà tiếc nuối lại không có chữ nào được gửi đi.
“Xin lỗi! Là em không nhanh bằng họ, Lâu Kiêu, Lưu Hạo, người bên cạnh anh không đơn giản.”
Dưới nền đất lạnh lẽo, dòng máu đỏ tươi chảy ra. Hai mắt Bạch Băng mở to, thiệt mạng trong sự kinh hoàng.
Một tên thuộc hạ khác rấp rẻng rảo bước lại, gã ngồi xổm xuống vươn ngón tay sờ vào mũi Bạch Băng, xong ngoảnh mặt báo cáo với người đàn ông vừa rồi đã nổ súng.
– Anh, con Bạch Băng chết rồi!
Tên kia nhếch môi khinh bỉ:
– Dù sao nó cũng bị hủy dung, chẳng còn lợi ích cho anh Hộ, tiễn nó về với ông bà không phí, hơn nữa vụ việc nó nhìn thấy ngày hôm nay, anh Hộ ắt hẳn cũng không để nó sống.
– Vậy còn thằng Bạch Hiển Minh anh?
– Thằng nhãi đó thì làm được gì? Nó cũng chỉ là một con chó chạy vặt cho anh Hộ, lớ ngớ thì xử lý nó luôn đi.
– Vâng… Bạch Băng giờ phải làm sao anh?
– Chờ chút, tao vào hỏi ý kiến của anh Hộ!
– Vâng.
Người đàn ông liếc mắt nhìn thân thể Bạch Băng, rồi thờ ơ quay người bước đi. Biểu cảm trên gương mặt giống như mới chỉ vừa ra tay với một con gà. Vô cảm tàn nhẫn đến đáng sợ. Anh ta vừa đi vừa thong dong thu hồi khẩu súng dắt vào thắt lưng quần, lãnh đạm khuất bóng.
Sau khi người đàn ông đi khỏi, gã quay đầu nhìn vào Bạch Băng lắc đầu.
– Bạch Băng, là cô xui thôi! Đừng có trách bọn tôi.
Gã vừa nói, vừa vươn bàn tay ra vuốt mắt Bạch Băng nhưng đáng tiếc, hai mắt Bạch Băng vẫn trừng trừng không nhắm. Gã thở dài thu tay về lửng thững đứng dậy.
Thuộc hạ của lão Hộ nhanh chóng trở vào, bên trong phòng lớn, lão cùng với Lưu Hạo đang ngồi ở trên ghế, tay Lưu Hạo đang thong thả, vân vê điếu thuốc đã được châm lửa, song đưa lên môi rít một hơi, chầm chậm nhả ra làn khói trắng, thái độ toát ra vừa lạnh lùng vừa ung dung.