20.
“Miễu Thanh, tôi vì em mà sắp phát điên rồi đấy.”
Đầu óc Miễu Thanh quay vòng, lúc này bản thân thực sự vẫn chưa thể tiêu hóa nổi lượng thông tin.
“Miễu Thanh, những năm qua tôi như con công xòe đuôi thể hiện trước mặt em như vậy chẳng lẽ em không nhìn ra hay sao?”
Miễu Thanh khựng lại song ấp úng:
“Không phải… anh tốt với em chỉ vì em là người phụ nữ đang trong hợp đồng thôi sao?”
Quý Minh Trạch bất lực bật cười, lúc này đây anh cũng đường hoàng nói rõ.
“Hợp đồng? Miễu Thanh, em nghĩ tôi đối với ai cũng tốt như vậy? Tôi làm như vậy vì người đó là em.”
“Em nói em thích tiền, tôi chưa bao giờ dám lơ là lười biếng, mỗi ngày siêng năng làm việc, kiếm hàng tỷ chỉ để em tiêu xài thoải mái. Em nói em thích đàn ông có cơ bụng dáng người đẹp, mỗi ngày tôi đều dành ra vài tiếng tập luyện để em sờ nhiều hơn một chút. Em xem chương trình khen nam diễn viên biết nấu ăn tôi dù bận nhưng hằng tuần đều dành ra ngày nghỉ đích thân nấu cho em…”
“Miễu Thanh, tôi biết em thiếu thốn tình cảm, tôi luôn muốn sưởi ấm đem lại hạnh phúc cho em, tất cả những gì tôi làm đều vì em, nhưng em thì sao? Rõ ràng em cũng thích tôi vậy mà cứ đè nén.”
Quý Minh Trạch bất đắc dĩ thở dài:
“Tôi không dám ép em, không muốn em áp lực tâm lý, tôi luôn nhẫn nại làm từng chút để em thấy. Tôi không muốn em lúc nào cũng giữ đúng trách nhiệm, không muốn em che giấu cảm xúc, tôi mong một ngày em chính thức thực sự muốn dựa dẫm vào tôi, mở lòng với tôi. Vậy mà em nhẫn tâm lấy 5 tỷ của mẹ tôi mà dọn sạch đồ bỏ đi?”
Miễu Thanh mím chặt môi, hốc mắt đỏ bừng ầng ậng nước muốn khóc.
Những năm qua Quý Minh Trạch đối xử tốt với cô thế nào đương nhiên cô thấy nhưng khi ấy cô luôn thực hiện đúng nghĩa vụ người tình mà đón nhận.
Mỗi lúc như vậy cô luôn dặn mình không được rung động thật.
Vì cuối cùng những cảnh đẹp này cũng chóng vánh chấm dứt khi hợp đồng hết hạn.
Anh sẽ không biết, cô cũng rất vất vả khổ sở để kìm nén cảm xúc, phải giấu đi tình cảm mình lỡ dành cho anh.
Xin lỗi, nhưng vì cô quá mặc cảm!
Quý Minh Trạch rời khỏi người cô, anh cẩn thận dìu cô ngồi dậy còn bản thân ngồi xổm phía dưới.
Ngón tay đưa đến dịu dàng vén lại lọn tóc rối trên má cô.
“Miễu Thanh, nếu tôi thực sự cần người tình để chơi bời thì mỗi năm phải thay một người rồi, hà cớ gì phải giữ mãi một người? Tôi biết em sợ điều gì nhưng xin em hãy tin tưởng tôi!”
21.
Miễu Thanh sụt sùi trước tình cảm Quý Minh Trạch bày tỏ, nó như ngọn lửa nhỏ sưởi ấm trái tim cô.
Tuy vậy Miễu Thanh vẫn lắc đầu:
“Không được, em nhận tiền của Quý phu nhân rồi, em đã hứa không làm phiền anh, làm người em không thể nuốt lời, em không thể mặt dày.”
Cô cúi đầu:
“Minh Trạch, em cảm ơn tình cảm anh dành cho em, nhưng em không xứng, em ở bên cạnh chỉ làm anh và Quý Gia mất mặt, anh nên nghe lời Quý phu nhân kết hôn với người môn đăng hộ đối đi.”
Quý Minh Trạch bật cười:
“Nhận tiền rồi thì em cứ tiêu đi. Anh sẽ trả lại cho mẹ gấp đôi, ai nói em mặt dày, là anh mặt dày bám theo em. Hơn nữa Quý Minh Trạch anh kinh tế vững vàng, lợi nhuận hàng năm kiếm được lên đến mấy nghìn tỷ, góp mặt không ít trong các tạp chí là ông trùm giới kinh doanh lớn. Một người có tiếng tăm như anh không cần phải nhờ nhà vợ củng cố sự nghiệp.”
“Anh muốn nắm tay người con gái anh yêu vào lễ đường chứ không phải nắm tay cùng đối tác bước vào giao dịch làm ăn.”
Ngón tay Quý Minh Trạch khẽ véo nhẹ má cô:
“Miễu Thanh, anh thích em đơn giản vì đó là em, vì con người lương thiện của em, anh thích em chứ không phải thích xuất thân của em, nên việc em không có gia thế hiển hách cũng không sao.”
Một tay Quý Minh Trạch nắm chặt bàn tay đang lạnh buốt của cô bổ sung:
“Mình anh có gia thế là đủ rồi, anh thừa năng lực bảo vệ em.”
Sóng mũi Miễu Thanh cay sè, thời điểm này cũng không còn kìm nén cứ vậy nước mắt thi nhau chảy xuống.
Bao nhiêu cảm xúc vỡ òa.
Cô nghẹn ngào:
“Quý Minh Trạch… anh thật lòng chứ? Không phải là cảm xúc mới mẻ với em phải không…”
Ánh mắt người đàn ông nhu tình nhìn người con gái, anh rướn đến kéo ôm cô vào ngực dỗ dành không quên trêu chọc:
“Cảm xúc mới mẻ gì tận 4 năm?”
Nghe anh nói chọc cô phải cười nhưng nước mắt thì vẫn chảy xuống.
Cô nép trong vòng tay anh cảm nhận hơi ấm anh mang lại.
Từ giờ cô được phép sống thật với cảm xúc sao?
Quý Minh Trạch vỗ lưng cô:
“Thanh Thanh, về nhà đi! Em chạy mất căn nhà đó lạnh lẽo lắm.”
Cô hít nước mũi, giọng ồm ồm:
“Em dọn hết đồ rồi…”
Hùng hổ dọn đi còn chưa hết một ngày đã quay về thì ngại lắm, với cả cô cũng áy náy với Quý phu nhân.
“Tạm thời cứ để ở nhà bạn em, anh mua cho em cái mới.”
“Không phải… ứm.”
Còn chưa kịp nói xong, Quý Minh Trạch đã cúi xuống chiếm lấy môi cô hôn sâu. Những chữ sau cùng của Miễu Thanh thay bằng tiếng r…ên rỉ nho nhỏ.
22.
Nụ hôn của hai người đang n…óng bỏng thì cửa phòng bao bị đẩy ra, kéo theo đó là một tốp người hóng hớt ngã nhào ra sàn.
Miễu Thanh giật mình đẩy người Quý Minh Trạch ra ngước nhìn.
Dưới sàn là Liễu Như Yên cùng mười anh mỹ nam khi nãy.
Bọn họ ngượng nghịu nhe răng cười:
“Chúng tôi chỉ đi ngang qua trượt chân ngã thôi. Ngại quá đã làm phiền, hai người cứ tiếp tục…”
“Xin lỗi, xin lỗi!”
Cái cơ này quỷ nghe cũng chẳng tin.
Liễu Như Yên cười sượng song luống cuống cùng mười mỹ nam đứng dậy chuồn lẹ ra ngoài đóng cửa.
May quá… cuối cùng cũng làm hòa rồi!
Hy vọng rằng từ đây Miễu Thanh sẽ chính thức được hạnh phúc.
Vì mọi chuyện đã được giải hóa, tâm tình Quý Minh Trạch đang vui nên cũng không truy cứu.
Khi Miễu Thanh cứ nghĩ anh sẽ dừng nào ngờ lần nữa môi bị anh hôn xuống.
Nụ hôn lần này so với khi nãy càng mãnh liệt hơn.
Quý Minh Trạch nắm lấy tay cô kéo xuống đặt lên cơ bụng của mình.
Chính xác là để cô thưởng thức.
Xem ra anh vẫn chưa nguôi việc cô vừa chia tay đã gọi mỹ nam đêm nay.
Hừ, vẫn là cái tính thù dai đấy…
Nhưng mà Miễu Thanh không ghét bỏ, trái ngược còn vô cùng tận hưởng mà sờ vào.
Cùng anh ngọt ngào quấn quýt môi l…ưỡi.
Quý Minh Trạch, cảm ơn anh, cảm ơn đã thích em.
Cảm ơn anh đã cho em dũng khí không còn mặc cảm, tự ti.
Quý Minh Trạch, thực ra từ lâu em cũng thích anh rồi!
Hai con người cuồng nhiệt chặt chẽ ôm chặt lấy nhau trong căn phòng tĩnh mịch, giữa họ là tình yêu, hơn hết là hạnh phúc…�