17. Gương mặt Miễu Thanh trắng bệch, trong nhất thời cũng quên mất mình đã dứt khoát kết thúc hợp đồng với anh.
Khóe môi Quý Minh Trạch nhếch lên:
“Nghe em ngụy biện?”
“Không… không phải, anh bình tĩnh nghe em nói!”
Lời Miễu Thanh vừa dứt, dáng người cao lớn của Quý Minh Trạch đã xuất hiện trước mặt, anh không nói câu nào trực tiếp vác Miễu Thanh lên vai, bàn tay giơ cao đánh vào mông cô hai phát.
Âm thanh giòn tan vang khắp căn phòng, dù trong phòng đang mở nhạc nhưng hai cái đánh đó mọi người nghe rất rõ.
Miễu Thanh la lên, nước mắt ứa ra.
“Quý Minh Trạch…”
“Miễu Thanh, là tôi chiều em quá nên em hư đúng không? Dám chạy đến đây chơi? Bọn họ ngoài trẻ hơn tôi thì có nhiều tiền và cơ bụng đẹp bằng tôi không.”
Miễu Thanh giãy giụa giây cuối:
“Không phải… em chỉ góp mặt một chút thôi, tất cả là… là của Như Yên…”
Liễu Như Yên ngồi một góc cũng cảm thấy đau thay bạn thân bởi hai cái đánh của Quý Minh Trạch. Cô nàng nghe điểm danh cũng không ngại gật đầu lia lịa cứu bạn.
Không những vậy mấy mỹ nam đồng thời cũng xúm lại một chỗ với Liễu Như Yên phụ họa đầu gật như gà mổ thóc.
Nhìn họ giống như nếu không nhận chắc chắn ít phút nữa điềm xui sẽ vận vào người.
18.
Quý Minh Trạch cười, nụ cười không chạm đến đáy mắt.
Ha, anh đâu có đui?
Vừa rồi ra sao anh đều thấy rõ, còn dám chối?
Nhìn nụ cười của Quý Minh Trạch dọa mấy mỹ nam kia dè chừng, một người ở trong đám khều tay Liễu Như Yên nhỏ tiếng.
“Mỹ nữ, dắt bạn đi chơi sao còn để chồng người ta phát hiện?”
“Đừng có đá chén cơm của bọn anh như vậy chứ?”
Liễu Như Yên khó xử:
“Xin lỗi! Xin lỗi, mọi người ra ngoài hết đi lát nữa tôi thanh toán.”
Hết thảy rất chuyên nghiệp, ra hiệu ở ánh mắt song bẽn lẽn đứng dậy muốn rời khỏi, tuy nhiên chân còn chưa kịp bước đã nghe giọng nói uy quyền.
“Tôi cho mấy người đi chưa?”
Liễu Như Yên luống cuống đứng lên hòa hoãn, miệng cười nhưng lòng đã lạnh toát:
“Ngài Quý, tất cả là của tôi, không liên quan gì đến Miễu Thanh, mong anh đừng làm khó.”
Liễu Như Yên liếc mắt nhìn bạn thân, song đành xin lỗi mà chuồn trước:
“Hai người chắc còn chuyện để nói phải không? Vậy chúng tôi không làm phiền nữa.”
Nói rồi Liễu Như Yên cùng 10 mỹ nam vô cùng ăn ý co chân chạy biến khỏi phòng bao.
Miễu Thanh bất lực ngước nhìn.
Huhu, chạy hết rồi sao?
Mấy người không có nghĩa khí này.
Tức khắc phòng bao chỉ còn lại hai người cùng tiếng nhạc không lời du dương, Quý Minh Trạch thả Miễu Thanh xuống, vươn tay ấn tắt bản nhạc…
Chẳng mấy chốc phòng bao rơi vào yên tĩnh đến sợ.
“Ngước mặt!”
Miễu Thanh chậm rãi ngẩng lên, khóe mắt ươn ướt.
“Còn dám khóc?”
“Anh tét mông em!”
“Còn không phải do em hư? Em còn dám uất ức.”
Cô mím môi lặng thinh!
Bên tai tiếp tục nghe Quý Minh Trạch hỏi:
“Đã gặp mẹ tôi?”
Miễu Thanh không chút che dấu gật đầu thừa nhận. Dẫu sao anh đã tìm đến tận đây thì hẳn mọi chuyện đã đến tai.
Nhưng chẳng phải cuối cùng cũng kết thúc sao? Tại sao anh còn mang theo thái độ tức giận như vậy?
Tiếng cười kiêu ngạo của anh vang:
“Miễu Thanh, những năm qua tiền tôi cho em không đủ hay sao? Chỉ vì vài đồng bạc lẻ đó em không chút do dự dứt khoát đá tôi?”
“Em chạy cũng nhanh đấy!”
“Còn biết lui đến những nơi như này, nói xem em dùng tiền của tôi đêm nay muốn bao thằng nào.”
“Quý Minh Trạch, anh nổi giận cái gì chứ?”
“Em còn không cho tôi nổi giận? Miễu Thanh, em là người phụ nữ của ai.”
Cô cắn răng, song phản bác:
“Em là người tình của anh, nhưng hợp đồng rồi cũng kết thúc. Quý Minh Trạch, anh còn phải kết hôn. Anh quên rồi sao.”
Quý Minh Trạch nắm lấy cằm cô:
“Em chạy rồi thì tôi kết hôn kiểu gì?”
Câu nói thành công làm Miễu Thanh ngơ ra. Qua đi vài phút cô lấy lại bình tĩnh gạt tay anh ra.
Cô không thể mộng tưởng, không thể hy vọng.
Cô và anh là hai thế giới khác nhau.
Cô và anh căn bản không có khả năng.
Cô không muốn vì một loại cảm xúc mà khiến bản thân chọn sai đường.
Miễu Thanh hít sâu, cô dùng thái độ lý trí tỉnh táo để nói chuyện. Giọng điệu thốt ra rất nhẹ.
Dù trong trường hợp nào khi đứng trước Quý Minh Trạch, Miễu Thanh cũng rất nhẹ nhàng.
Dù sao cũng không thể đanh đá chanh chua với người bỏ tiền ra nuôi mình. Đó là nguyên tắc trong 4 năm qua của cô.
“Quý Minh Trạch, chúng ta chỉ là hợp đồng, cứ kết thúc ở đây đi, em muốn rời đi.”
“5 tỷ của mẹ tôi lớn thế cơ à? Lớn đến mức khiến em bằng lòng đá tôi?”
“Không phải là vấn đề tiền bạc…”
Mà nó là đường lui cuối để cô rút lui an toàn nhất.
Biết rõ con đường đó gai góc vì vậy cô sẽ không dại dột mà đâm đầu!
19.
Ánh mắt Miễu Thanh không rời khỏi người đàn ông, trong giọng nói mang theo sự cầu xin.
“Em biết còn 1 tuần nữa mới hết hợp đồng, xem như mấy năm qua em làm anh hài lòng mà nhắm mắt bỏ qua cho em đi!”
“Em cho rằng tôi rộng lượng như vậy?”
“Quý Minh Trạch…”
“Ai nói với em tôi đi coi mắt thì sẽ đồng ý cưới một trong những cô gái đó?”
Miễu Thanh: “???”
“Chẳng phải tôi nói với em tôi đi xem mắt là để đối phó sao? Mỗi buổi tôi chỉ đến 5 phút là về nhà với em rồi.”
Gương mặt Miễu Thanh nghệch ra!
Nhưng chẳng phải cuối cùng anh cũng sẽ kết hôn hay sao?
Không phải mấy cô gái kia thì cũng là một cô gái khác.
Một khi phù hợp anh cũng đâu thể chối từ?
Miễu Thanh nuốt xuống ngụm nước bọt, điềm đạm:
“Minh Trạch, chúng ta kết thúc đi! Hãy kết thúc trong êm ưm…”
Lời còn chưa nói xong cả người đã bị Quý Minh Trạch đè xuống ghế, anh mạnh mẽ hôn cắn lên đôi môi cô.
Giống như một cách dạy dỗ.
Lần đầu Miễu Thanh không nghe lời, cô kịch liệt phản kháng muốn đẩy người đàn ông lớn xác này ra.
“Ứm… Quý… Minh… Trạch…”
Môi cô bị anh giày xéo, cô càng phản kháng lại bị anh mạnh mẽ giữ lấy. Mãi đến khi cô thôi vùng vẫy nụ hôn mới dần dần trở nên dịu hơn.
Rời khỏi đôi môi Miễu Thanh, Quý Minh Trạch khàn giọng.
“Thanh Thanh, đừng ép tôi phải quỳ xuống xin em.”
Miễu Thanh: “ ???”
Gì vậy? Cô nghe lộn hay sao? Quý Minh Trạch còn tỉnh táo chứ?
Nhìn anh đâu giống say rượu? Hơn hết cũng không có mùi rượu kia mà.
Trong khi cô đang còn lan man thì Quý Minh Trạch đã nói tiếp:
“Miễu Thanh, tôi thích em!”
Cô chết lặng, nhất thời không kịp phản ứng…
Cái gì cơ?
Quý Minh Trạch thích cô?
“Tôi đã lên kế hoạch chấm dứt việc đi xem mắt, muốn đưa em về nhà ra mắt, vị trí con dâu nhà họ Quý tôi sớm đã dành cho em.”
Nói tới đây gương mặt Quý Minh Trạch hiện lên vẻ ấm ức:
“Vậy mà em chỉ vì 5 tỷ đã đồng ý đá tôi. Em không có lương tâm sao? Những năm qua tôi nhớ mình cho em đâu ít?”
Miễu Thanh bàng hoàng trước lời tuyên bố quá đỗi chấn động này, mãi lâu sau cô mới mấp máy môi.
“Quý Minh Trạch… anh không bị đập đầu vào đâu chứ?”�