Advertise here
Có Thật Sự Là Người Nhà?

Chương 12



Sự sụp đổ ấy đến quá đột ngột, ngay cả Trấn Vũ, đang ngồi hút thuốc ở một góc, cũng lập tức nhận ra.
Hắn dụi tắt điếu thuốc, nhìn về phía anh Độ: “Có chuyện gì vậy?”
Anh Độ không trả lời.
Cuối cùng lại là Tuyết Chi—bị bảo vệ giữ chặt hai tay— vẫn không quên châm dầu vào lửa, cướp lời, đáp
thay anh: “Còn gì nữa đâu? Tất nhiên là tin em gái cưng của các người chết rồi đấy! Hahaha… Ha ha ha ha
ha…”
Tuyết Chi cười như điên dại, nỗi căm hận cuộn trào trong ánh mắt tất cả những người có mặt.
Nhưng đang cười, nước mắt lại bất chợt rơi xuống.
Cô ta lại bị vứt bỏ rồi.
Một lần nữa— bị coi như rác rưởi mà đá qua đá lại.
Khóe mắt liếc thấy cửa sổ đang mở, Tuyết Chi khẽ nhếch môi cười, lợi dụng lúc mọi người không chú ý, bất
ngờ giãy khỏi tay bảo vệ, lao tới cửa sổ.
Trước khi gieo mình xuống, cô ta không quên để lại một nhát dao cuối cùng—

“Trấn Vũ, anh còn nhớ đêm trước khi tôi trở lại nhà họ Thẩm, có chuyện gì không? Người mà anh đâm
trúng, không phải ai khác—chính là Thẩm Duệ! Tôi biết chắc cô ấy sẽ quay lại tìm các anh, nên cố tình để lộ
tung tích của mình cho các anh đến. Tôi chưa từng định tha cho cô ấy. Tôi có tội. Nhưng hai anh—còn độc
ác hơn tôi nhiều. Người giết chết Thẩm Duệ, không phải tôi. Mà chính là… hai người!”
—ẦM!
Tiếng va chạm khủng khiếp vang lên.
Thi thể Tuyết Chi rơi mạnh xuống nền đất ngay trước tòa nhà Phó thị.
Trong ngực cô ta, còn giấu theo một xấp tài liệu.
Là bằng chứng liên quan đến các hoạt động phi pháp của Phó gia.
Đó là quân bài cuối cùng của Tuyết Chi.
Cô ta khát khao được yêu thương, nhưng lại không dám tin vào tình thân.
Nên ngay từ ngày đầu trở lại Phó gia, cô ta đã tự chuẩn bị đường lui cho mình.
Không phải cô ta không muốn sống nữa.
Chỉ là… cho dù rơi vào tay ai, cô ta cũng không còn đường sống.
Vậy thì— chết, có khi lại là giải thoát.
Tuyết Chi chết rồi.
Nhưng những lời cuối cùng của cô ta— kéo hai anh em nhà họ Thẩm… về đúng cái đêm định mệnh đó.
Về đúng cái đêm… mà họ— đã giết chết tôi.
17
Mơ hồ giữa những ký ức chồng chéo, Trấn Vũ như bị kéo ngược về cái đêm tai nạn đã cướp đi mạng sống
của Thẩm Duệ.
Hắn thấy chính mình của lúc đó— đứng nép ở mép đường, tay cầm điện thoại run rẩy gọi cho anh Độ, hoàn
toàn làm ngơ với người đang nằm đau đớn trên mặt đất.
Rõ ràng… chỉ cần lúc đó hắn chịu khó cúi xuống nhìn thêm một chút thôi— làm sao mà không nhận ra em
gái ruột của mình?
Mang theo sự hối hận ngập tràn, Trấn Vũ lao qua chính bản thân hèn nhát trong quá khứ, chạy thẳng đến
bên cạnh Duệ.
Giọng hắn nghẹn lại, run rẩy bật ra từng câu như đang khóc: “Duệ Duệ, không đau đâu, anh hai đưa em đi
gặp bác sĩ… Ráng thêm chút nữa, ráng chút nữa thôi…”
Hắn muốn ôm lấy cô, nhưng hai tay lại xuyên thẳng qua thân thể của Duệ—
Sự thật phũ phàng nói cho hắn biết: hắn không thể làm gì cho cô em gái đang hấp hối.
Mà cái tên “Trấn Vũ hèn nhát” đang ở kia thì sao?
Hắn vẫn đang co rúm lại ở ven đường, vẫn đang hút thuốc trong hoảng loạn.
Trấn Vũ hét lên về phía chính mình, hai mắt đỏ ngầu như muốn rách ra: “Trấn Vũ! Mẹ nó mày thôi hút đi
được không! Mày nhìn sang bên này đi! Đó là em gái mày! Là đứa em duy nhất của mày đó! Là Duệ của
mày đấy!”
“Xin mày… nhìn lấy một cái đi… Chỉ một cái thôi… Nó sắp chết rồi!”
Nhưng “Trấn Vũ hèn nhát” kia không nghe được.
Cũng chẳng thèm nhìn Duệ lấy một lần.
Hắn chỉ biết run rẩy, rít điếu thuốc trong tay như đang trốn khỏi sự thật.
Trấn Vũ cúi xuống, thấy môi Duệ mấp máy.
Cô đang cố nói gì đó.
Hắn vội vàng ghé sát tai, lắng nghe giọng nói yếu ớt đến gần như tan biến ấy: “Anh hai… đau lắm… Duệ
đau lắm… Duệ không muốn chết… Duệ biết sai rồi… Duệ sẽ không tranh giành với Tuyết Chi nữa… Anh
cứu em đi… được không…”
Từng chữ, từng âm vang lên như lưỡi dao sắc bén, đâm thẳng vào tim hắn— rồi xoáy mạnh một vòng.
Cổ họng Trấn Vũ như bị chặn cứng lại, nuốt không trôi, mà thở cũng không nổi.
Một người đàn ông cao to như hắn, cuối cùng chỉ có thể ngồi thụp xuống cạnh cô em gái, gục đầu khóc nức
nở.
Thẩm Duệ của hắn… không đợi được anh hai đến cứu.
Chỉ đợi được người anh cả—Thẩm Độ.
… Nhưng Thẩm Độ thì có hơn gì?
Có khi còn tệ hơn.
Có lẽ, trong sâu thẳm chính anh cũng chưa bao giờ nghĩ… người đó— lại là em gái ruột của mình.
Anh tận mắt nhìn thấy cô bao lần vươn tay về phía mình, vậy mà lần nào cũng dứt khoát gạt phăng đi.
Bao chi tiết nhỏ, bao dấu hiệu bị anh bỏ lỡ, từng chút từng chút một— lúc này lại dội ngược về.
Cô gái đó, là em gái của anh.
Là Duệ ngoan ngoãn, dịu dàng của anh.
Là cô em gái từng sợ đau, yêu làm đẹp, lúc nào cũng giữ thể diện.
Có lẽ… anh đã sai.
Anh không nên vì một vị trí trong gia tộc, mà chối bỏ giao ước thuở nhỏ.
Người ta vẫn nói— kẻ phụ lòng chân thành sẽ phải nuốt một vạn cây kim.
Duệ của anh ơi… Anh sai rồi.
Em trở về được không?


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner