4
Sức khỏe của Vân Trúc dần hồi phục, hôm nay trời nắng đẹp, cậu ấy đã có thể ngồi dưới hiên nhà.
Tôi lén hái mấy cành hoa cỏ, bày biện trong sân, hoa nở rực rỡ khiến lòng cũng thấy vui tươi.
Tôi đang ngồi xổm tưới nước thì Vân Trúc, vốn luôn yên lặng, đột nhiên lên tiếng.
“Tiểu Mạch, ngươi tưới thêm chút nữa, hoa này sẽ ngập nước mà chết mất.”
Tôi cúi đầu nhìn, nước trong chậu đã tràn ra ngoài. Vân Trúc thở dài, nhận lấy gáo nước từ tay tôi.
Tôi cười toe toét, đứng bên cạnh nhìn cảnh đẹp yên bình này.
“Thiếu gia, lát nữa tôi ra bếp lấy bát cháo mang vào nhé.”
“Cho nhiều đường vào,” Vân Trúc thản nhiên nhìn tôi một cái, “ta thích ăn ngọt.”
Tôi ngẩn người, nghiêng đầu suy nghĩ. Trong truyện đâu có nói Vân Trúc thích ngọt, chẳng phải cậu ấy ghét
nhất đồ ngọt sao?
Đúng lúc đó, cửa vang lên, tôi ra xem thì thấy tổng quản Lý.
Lý tổng quản hỏi tôi, thiếu gia Vân Trúc khỏe chưa, nếu khỏe rồi thì tối mai đi hầu hạ vương gia.
Tôi vừa định gật đầu, đột nhiên cau mày, quay đầu nhìn Vân Trúc đang bận rộn chăm hoa trong sân.
Lúc nãy cậu ấy nhận lấy gáo nước từ tay tôi, động tác có chút ngập ngừng, cố ý tránh tay tôi.
Nghĩ đến đây, tôi bĩu môi, rầu rĩ nói với tổng quản.
“Biết làm sao đây? Sáng nay thiếu gia còn ho không ngừng…”
“Trễ thế này rồi, thiếu gia nên nghỉ ngơi thôi.”
Vân Trúc khoác áo dài, cúi đầu viết chữ. Viết xong nét cuối cùng, cậu thở dài, nhìn ra ngoài cửa sổ đăm
chiêu.
Gió nổi lên, thổi mạnh khiến những cây trúc đong đưa. Trúc vừa mới lớn, thân mảnh khảnh, lay động không
ngừng, tưởng chừng sắp gãy.
Tôi đứng trước cửa sổ, cười đưa cậu ấy một ly nước ấm.
“Cảm ơn.”
Vân Trúc uống xong, trở về giường, nhưng rất lâu sau mới thật sự ngủ.
Tôi cúi đầu, thấy trên tờ giấy trắng tinh ghi kín chữ “Mệnh”.
5
Mười ngày sau, Lý tổng quản nói với tôi rằng, vương gia đã chỉ định thiếu gia Vân Trúc hầu hạ tối nay.
Lý tổng quản cười nói, hôm qua thiếu gia Thanh Đường lại giở tính trẻ con, vương gia giận dữ bỏ đi, tình cờ
đi ngang qua Lạc Tịch Hiên, nghe thấy tiếng sáo du dương, tâm trạng liền tốt hơn hẳn.
Nghe xong, tôi cười càng vui vẻ.
“Đúng là mây tan trăng hiện.”
Vân Trúc nghe thấy, thần sắc vẫn điềm tĩnh như dự đoán, cậu cúi mắt xuống, đôi tay thon dài vuốt ve cây
sáo xanh biếc.
Tôi liếc nhìn cây sáo, hai má đỏ ửng.
Cây sáo này về mặt vật lý đã giúp hai người họ thân thiết hơn.
“Thiếu gia, trong lòng vương gia có ngài đấy.” Tôi vừa cười vừa chỉnh trang y phục cho cậu.
Nghe lời an ủi của tôi, Vân Trúc chẳng những không vui mà vẻ âu sầu giữa hàng lông mày còn nặng hơn.
“Ta là đàn ông, cần gì phải được hắn yêu thích?”
Hai người đều là đàn ông mới thú vị chứ!
Khóe miệng tôi sắp toét đến mang tai rồi, vội vã đặt cây sáo vào tay Vân Trúc.
“Tình yêu không phân biệt giới tính, tình yêu có thể vượt qua tất cả!”
Vượt qua một cái là tới tận trưa hôm sau.
Vân Trúc được Lý tổng quản đích thân đưa về, mang theo cả một hòm đầy thưởng.
“Thiếu gia Vân Trúc, buổi chiều nghỉ ngơi cho tốt, lát nữa tiểu nhân sẽ đến đón thiếu gia và vương gia cùng
dùng bữa tối.”
Tôi quan sát kỹ Vân Trúc, mặc dù vẻ ngoài vẫn điềm tĩnh nhưng đôi tai đã đỏ bừng.
“Thiếu gia, thế nào rồi?”
Nhân lúc dâng trà, tôi lén nhìn kỹ, thấy dưới cổ áo thấp thoáng màu đỏ mờ ám, nổi bật trên làn da trắng
nõn.
Mặt Vân Trúc mỏng, lập tức đỏ bừng, không biết là xấu hổ hay giận dữ.
Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc mặt dần trở lại bình thường, lại trở về dáng vẻ mỹ nhân như ngọc ấy.
“Vào vương phủ này rồi, còn con đường nào khác mà đi nữa?”
Tôi biết tâm trạng cậu lại không tốt, bèn vui vẻ cầm lấy phần thưởng.
“Ngọc bội này đẹp thật, còn nạm vàng nữa chứ.”
Vẻ mặt “nhà quê” của tôi cuối cùng cũng khiến tâm trạng Vân Trúc tốt hơn một chút.
Cậu khẽ cười, bảo nếu tôi thích thì đều tặng hết cho tôi.
“Ta ở đây cũng không dùng đến.”
Tôi nghĩ nghĩ, chọn vài món trang sức dễ vỡ:
“Thiếu gia thích trúc, mấy hôm nữa ta sẽ ra ngoài chọn vài tấm vải tốt làm đồ mùa đông cho ngài.”
“Được.”
Vân Trúc nhìn tôi, khẽ cười, ánh mắt dịu dàng.
6
Đúng như trong sách đã viết, Vân Trúc rất được vương gia yêu thích.
Thấy vẻ ưu sầu giữa hàng lông mày của Vân Trúc vơi đi nhiều, lại thêm Lạc Tịch Hiên có hai nha hoàn mới
đến hầu hạ, tâm trạng tôi càng phấn khởi.
Hương Cầm nói tôi số tốt, chủ tử tính tình hiền lành, việc ít mà thưởng nhiều.
Tôi đáp, đương nhiên rồi, tôi hầu hạ thiếu gia Vân Trúc là duyên phận do trời định.
“Cho nên ngày nào ngươi cũng phải chạy đến nhà bếp trông coi ba bữa cơm.” Hương Cầm trêu tôi siêng
năng nịnh bợ.
Tôi chỉ cười không nói gì. Không phải tận mắt nhìn thấy thức ăn đem lên, tôi tuyệt đối không để Vân Trúc
ăn.
Trong sách có viết, sau khi Vân Trúc được sủng ái, cậu bị những nam sủng khác ghen ghét, bỏ độc vào đồ
ăn, lâu ngày thành bệnh.
Lúc đọc đến đoạn này, tôi còn cảm thán “mỹ nhân ốm yếu” thật mê người!
Nhưng bây giờ, nghĩ đến việc Vân Trúc phát sốt, ốm yếu, khó chịu, trong lòng tôi như bị kim đâm, đau đớn
vô cùng.
Sau khi Vân Trúc ăn xong, tôi đứng bên cạnh lải nhải bảo cậu đi dạo.
“Ăn xong đi dạo, sống lâu trăm tuổi.”
Vân Trúc liếc nhìn tôi, đi vòng quanh sân một lượt rồi đến bên bàn sách.
Mới ngồi xuống ghế, ánh mắt màu hổ phách của cậu liếc sang tôi đang vặn xoắn hai tay đứng bên cạnh,
sau đó rất tự nhiên đứng dậy.
“Đứng cũng tốt, tiêu hóa.”
Vân Trúc nghe vậy, tay cầm bút khựng lại, liếc nhìn tôi, khóe môi khẽ cong lên.
Thấy cậu cười, lòng tôi vui không kể xiết. Tôi tự an ủi bản thân, vận động tay cũng là vận động, rồi hí hửng
đứng cạnh cậu.
Sợ buồn chán, tôi cầm nghiên mực lên mài, mài mài thế nào mà mực văng ra ngoài, loang trên tờ giấy
tuyên thành.
Vân Trúc dừng động tác, sau đó chấm mực, vung bút vài nét dưới vết mực loang.
“Tiểu Mạch.”
Tôi nhìn hai chữ ấy, nét bút như nước chảy mây trôi, phóng khoáng tự nhiên.
“Đẹp quá,” tôi ngẩn ngơ nhìn, “viết đẹp như trạng nguyên ấy.”
Lời khen của tôi khiến không gian lập tức im lặng.
Vân Trúc như bị hóa đá, bút lông đầy mực đứng trên giấy, mực loang càng lúc càng đậm, như muốn thấm
rách tờ giấy mỏng.
Lông mày Vân Trúc nhíu chặt, hàng mi dài che đi đôi mắt đầy đau khổ.
Tôi biết mình nói sai rồi.
Vân Trúc là tiến sĩ năm nay, vốn nên là người phong lưu đắc ý, ngắm cảnh hoa Trường An, nhưng lại bị
quyền quý để ý, trở thành cánh chim trong lồng.
“Tờ giấy này không tốt, không viết nữa, không viết nữa…”
Lòng tôi bồn chồn, tay chân luống cuống.
Nhưng Vân Trúc nắm lấy tay tôi, nhẹ giọng: “Không sao.”
Rõ ràng lòng cậu đau khổ đến vậy, mà vẫn cười an ủi tôi, khiến tôi càng thêm tự trách.
“Tiểu Mạch thích chữ của ta, vậy ta dạy ngươi viết chữ.”
“Được không?”
Đôi mắt dịu dàng của cậu khiến tôi chỉ biết ngơ ngác gật đầu.
“Được!”
Nhưng tôi quên mất, Vân Trúc đã đắm mình trong Tứ Thư Ngũ Kinh hơn mười năm, trong xương cốt cậu
vẫn mang sự kiêu ngạo của một văn nhân.