7
Hôm đó, sau bữa trưa, Vân Trúc được gọi đến phòng của vương gia, nên tôi vác theo đủ thứ lớn nhỏ đi đến
nhà bếp.
Lúc rảnh rỗi, mọi người thường tụ tập trong căn phòng nhỏ phía sau nhà bếp để trò chuyện, cười đùa.
Tôi mang theo mấy tấm vải màu sắc sặc sỡ tặng các chị em, còn bày cả một bàn đầy bánh ngọt đang thịnh
hành nhất.
Khi chúng tôi đang bàn xem nên may kiểu gì, thêu hoa gì, Hương Cầm đột nhiên chạy vào.
“Hương Cầm tỷ, tỷ đến đúng lúc quá! Muội còn để dành một tấm vải hồng đặc biệt cho tỷ đây…”
Hương Cầm cắt ngang lời tôi:
“Tiểu Mạch, chủ tử của muội gặp chuyện rồi!”
Gì cơ?
“Đừng đùa chứ!”
Tôi lập tức đứng bật dậy, tấm vải màu xanh nhạt trên đùi rơi tung tóe xuống đất.
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Hương Cầm, nụ cười trên môi tôi lập tức biến mất.
Biết được Vân Trúc đang ở đâu, tôi lập tức chạy như bay đến đó.
Nhưng vẫn muộn, Vân Trúc đang khập khiễng bước đi trong hoa viên, xung quanh là một đám người tụ tập
xem náo nhiệt.
Một nam tử mặc áo thêu hoa cười lớn:
“Đây chẳng phải là Vân Trúc mà vương gia yêu thương nhất sao? Sao mà thảm hại thế này?”
“Lại còn là người đầu tiên bị vương gia đạp xuống giường đấy!”
Vân Trúc chậm rãi bước đi, mỗi bước đi của cậu ấy, phía sau quần lại in thêm một vệt máu.
Nam tử kia nhìn thấy, sắc mặt liền trầm xuống, nhổ một bãi nước bọt về phía Vân Trúc rồi nói:
“Cứ tưởng thanh cao thế nào, hóa ra cũng chỉ là kẻ đê tiện mà thôi!”
Nhìn cảnh tượng đó, những vệt máu đỏ tươi như đâm vào mắt tôi.
Tôi thở hổn hển, chạy như bay đến bên cạnh Vân Trúc.
“Thiếu gia!”
Tôi gọi lớn, chẳng cần biết có phù hợp lễ nghi hay không. Tôi chỉ mong giọng mình to hơn, át đi những lời
nói khó nghe kia.
Vân Trúc đang cúi đầu không nói gì, nghe thấy tiếng tôi liền ngẩng lên, ánh mắt dần có tiêu cự.
“Thiếu gia nên đợi Tiểu Mạch đến đã.”
Giọng tôi đầy khí thế, trên mặt còn mang theo nụ cười:
“Xa như vậy, thiếu gia chắc mệt rồi, để Tiểu Mạch đỡ người về nhé!”
Tôi để tay của Vân Trúc lên vai mình, tay kia khẽ ôm lấy thắt lưng cậu ấy.
Tôi thật hối hận vì không mang theo áo choàng hay mặc áo tay rộng, như vậy đã có thể che đi vết máu chói
mắt phía sau của Vân Trúc.
Vân Trúc vốn đi thẳng lưng, giờ đây như quả bóng xì hơi, yếu ớt dựa vào vai tôi, không nói một lời nhưng
vai tôi dần ướt đẫm.
Tùng nhi và Quế nhi nhìn thấy dáng vẻ của Vân Trúc đều sững sờ.
Tôi lập tức sai các nàng chuẩn bị nước nóng, càng nhiều càng tốt, rồi dìu Vân Trúc vào phòng.
Vân Trúc không thể ngồi cũng không thể nằm, chỉ cần chạm vào chỗ đó là đau đến mức mồ hôi lạnh túa ra.
Cậu ấy chỉ có thể nằm sấp trên giường, máu đã đông cứng lại, mỗi lần tôi chạm vào, Vân Trúc lại đau đến
mức run rẩy.
“Ta đi gọi đại phu.”
Vân Trúc lập tức níu lấy tay tôi:
“Đừng gọi!” Trong mắt cậu ấy, tôi thấy sự van xin.
“Vậy để ta giúp.” Giọng tôi cũng run rẩy.
Nhưng Vân Trúc từ chối.
Mồ hôi lạnh túa đầy trán cậu ấy, môi trắng bệch, nhưng vẫn cố gượng cười:
“Tiểu Mạch, ngươi đã làm đủ rồi.”
“Để ta tự làm đi.” Cậu ấy nhìn tôi, ánh mắt kiên định nhưng lại ánh lên tia nước. “Ta làm được mà.”
Áo trong của Vân Trúc đã ướt đẫm mồ hôi, tôi lờ mờ thấy trên lưng cậu ấy hình như có chữ.
Nhưng tôi không dám nhìn kỹ, chỉ lặng lẽ đặt nước nóng bên giường, để vài hộp thuốc mỡ rồi yên lặng ngồi
ngoài cửa.
Trong phòng vang lên tiếng nước rỉ rả và những tiếng rên rỉ cố nén.
Thế nhưng lòng tôi lại bình tĩnh lạ thường.
Tôi nhìn ánh trăng, xanh biếc và xa xăm, trong đầu không ngừng lục lọi những tình tiết của cuốn tiểu thuyết
này.
Những tình tiết rời rạc ẩn hiện trong những trang sách tôi từng lướt qua, nhưng tôi nhất định phải nhớ lại.
Ánh trăng ngày càng xanh, mang theo chút lạnh lẽo. Tôi đau lòng nhận ra rằng, dù Vân Trúc được vương
gia yêu thương nhưng lại bị tổn thương hết lần này đến lần khác.
“Đây chỉ mới lần thứ hai, rồi sẽ còn lần ba, lần bốn…”
Đèn trong phòng tắt, tôi áp tai vào cửa sổ, lắng nghe tiếng thở nặng nề dần ổn định bên trong, lòng cũng
dần chìm xuống.
Vương gia đã sai người đốt hết sách trong Lạc Tịch Hiên, ánh lửa soi rõ gương mặt Vân Trúc nhưng không
chiếu sáng được đôi mắt cậu ấy.
Rất lâu rất lâu sau đó, mỗi khi nhìn thấy bút lông, Vân Trúc đều phát điên, ném mạnh chúng ra xa.
Những chiếc bút gãy thành nhiều đoạn, Vân Trúc run rẩy không một tiếng động.