Advertise here
Người Chồng Đào Mỏ

Chương 24



Một lát sau Nhài nghe tiếng bước chân của Tường xa dần khỏi cửa phòng. Cô ngồi dậy lấy máy gọi điện về nhà cho bố mẹ. Cô nói rằng mình vẫn bình an, mọi việc diễn ra đều rất tốt đẹp. Bố mẹ cứ yên tâm.

Tại phòng bên cạnh, Ngọc tức sùi bọt mép mà không thể làm gì. Việc đã sắp thành công, bỗng dưng con Nhài ở đâu lại dẫn x:ác về như một lời cảnh báo. Có lẽ nào nó sẽ làm hỏng việc của mình. Không thể được, không ai có thể c:ướp Tường từ tay cô được. Cô và anh đã có cùng với nhau một thằng con trai. Vậy thì nhà Nhài chả là cái gì cả.

Khi nghe Tường nói Nhài sẽ đi làm công ty, Ngọc lại càng nổi đ:iên hơn. Vậy ra cô ta quyết định ở lại đây thật rồi. Nếu cô ta không chấp nhận ly hôn, thì việc của Ngọc và Tường sẽ gặp rất nhiều khó khăn. Muốn t:ống cổ nó ra ngoài thì dễ dàng, nhưng khổ nỗi Nhài mới là vợ chính thức của Tường. Nhưng Ngọc quyết định rồi, Tình cảm của cô và Tường đã dành cho nhau rất sâu đậm, Nhài chỉ là người đến sau mà thôi. Vậy thì cô mới là vợ chính thức của anh.

Bảy năm về trước Tường và Ngọc yêu nhau. Nhưng mối tình ấy chả đi đến đâu vì Ngọc có tham vọng lớn. Sau khi học trung cấp kế toán, cô mang cái chứng chỉ vào xin việc trong văn phòng của một công ty da giày. Tại đây cô thường xuyên tiếp xúc với lão chủ quản người Trung Quốc, vậy là cô đã tìm cách tiếp cận và cặp kè với lão ta. Tường biết chuyện, nên giữa hai người đã xảy ra nhiều trận cãi vã. Sau một thời gian ai đi đường nấy, hai người họ gặp lại và lao vào nhau như những kẻ khát tình. Khi chuyện Ngọc yêu đương lăng nhăng bị bại lộ, lão chủ quản người Trung Quốc đã đuổi việc cô mà không thương tiếc.

Thời gian ấy ở quê mọc lên rất nhiều công ty, và chủ yếu cho người nước ngoài sang thuê mặt bằng. Ngọc quyết tâm đi học tiếng, và một thời gian sau cô đã nói rất giỏi tiếng Trung. Vì vậy cô dễ dàng xin được vào làm phiên dịch cho công ty có người Trung và người Đài làm việc.

Cái tính lẳng lơ và thói hám t:iền của Ngọc nó lại trỗi dậy. Cô dễ dàng cặp kè với lão người Đài có tên thường gọi tiếng Việt là A Trần. Mặc dù vậy cô vẫn thường xuyên tìm cách gặp Tường. Bởi vì người cô yêu là anh, mấy lão người nước ngoài chỉ là nơi để cho cô đào mỏ mà thôi.

Khi phát hiện mình có th:ai, Ngọc muốn tìm cách thế chân của Nhài. Bởi vì Tường lúc này đã là một tay buôn bán giàu có, chứ không còn là anh chàng nhà nghèo đi làm thuê như trước nữa.

Nghĩ tới đây, bỗng dưng m:áu trong người của Ngọc sôi lên. Cô ta nói với Tường:

– Anh làm gì đi chứ, em không thể chịu sống cảnh có người thứ ba trong nhà như thế này mãi được.

Đúng là nực cười, loại gái đi c:ướp chồng mà lại nói chính thất là kẻ thứ ba. Ở đời có lắm cái trái ngang nó là như vậy.

Tường cũng đang rối r:uột lên, anh không biết làm thế nào, nghe Ngọc nói vậy anh liền cằn nhằn:

– Em thôi đi có được không, đừng làm cho chuyện phức tạp thêm nữa. Nhài mới về hôm qua thôi, mà em đã sồn sồn lên rồi.

– Anh định để cho nó ở đây tới khi nào. Đừng có nói là anh vẫn còn yêu nó nha.

– Vậy bây giờ em nói anh phải làm gì?

Ngọc đứng dậy đi lại trong phòng, cô ta lồng lên như kẻ đ:iên. Nếu bây giờ mà ngồi yên một chỗ, chắc có lẽ cô ta muốn tự cào cấu mình cho hả cơn tức giận. Giữa cô ta và Nhài, anh chỉ được phép chọn một mà thôi. Còn lại một người nhất định phải loại bỏ khỏi cuộc đời này. Chỉ có như vậy cô ta mới được sống yên ổn cùng với Tường, cùng với khối tài sản to lớn này.

Đúng là không có gì bao la bằng tình người, và cũng không có gì á:c đ:ộc hơn tâm đ:ịa của con người. Một khi đã có tham vọng lớn tới tầm mất kiểm soát, con người ta sẵn sàng đạp lên đầu người khác để mà bước đi, không cần biết cái người mà bị giẫm đạp ấy có còn thở được nữa hay không.

Thấy Ngọc cứ đi lại đến chóng cả mặt, Tường bực mình nói lớn:

– Em ngồi yên một chỗ có được không, việc đâu rồi có đó. Trước sau gì chúng ta vẫn ở bên nhau, người ra khỏi nhà là cô ta chứ không phải em. Cho nên đừng làm anh đau đầu thêm nữa.

Ngọc nhón chân bước lên giường nằm xuống cạnh thằng con trai, mắt cô ta mở trừng trừng nhìn lên trần nhà. Trong cái đầu nham h:iểm ấy hiện lên nhằng nhịt những mưu kế, làm thế nào để tống cổ Nhài ra khỏi căn nhà này nhanh chóng.

Truyện được viết bởi tác giả Nguyễn Thơ, không cho phép sao chép reup trên bất kỳ nền tảng nào khác.

Phòng bên này, Nhài cũng trằn trọc mà không ngủ được. Cô nghĩ lại những ngày tháng đã ở bên Tường. Cô đổ hết sức lực và tiền bạc lên người anh ta. Cô vì yêu mà u mê không nhận ra bản chất cáo già đ:ều cáng trong con người Tường. Trong tình yêu, khi con người ta đã bị m:ù quáng thì rất khó lòng mà dứt ra được. Cuối cùng, khi nhận ra anh ta là một kẻ ph:ản bội trắng trợn, Nhài mới chợt hiểu ra rằng, đã tới lúc cô phải suy nghĩ lại cuộc đời mình rồi.

Sáng hôm sau, Nhài vừa bước ra khỏi phòng thì đã thấy mùi thức ăn thơm phức. Cô nghĩ rằng Tường dậy sớm để nấu đồ ăn sáng. Nhưng không, người đang đứng bếp là Ngọc chứ không phải Tường. Thấy Nhài bước ra ngoài, Ngọc cười vui vẻ nói:

– Nhài dậy sớm thế hả em, tối qua không thấy em ăn gì, chị vừa nấu cho tô phở, em mau tới ăn cho nóng.

Nhài ngạc nhiên, nhưng cô vẫn vui vẻ nói:

– Em cảm ơn chị, chờ em vệ sinh cá nhân, sau đó sẽ ăn liền.

Nhài bước vào nhà tắm, cô vặn vòi nước rồi lấy tay rửa mặt, chứ không dám động vào bất cứ một thứ gì. Cô bỗng cười thầm trong lòng, đây là nhà mình, nhưng cô lại phải e dè cảnh giác như đang ở một nơi đầy rẫy những ng:uy h:iểm.

Nhài bước ra ngoài vẫn thấy Ngọc đứng chờ ở bàn ăn. Cô bước tới gần chun mũi lại rồi nói rất vui vẻ:

– Mùi phở thơm quá đi thôi, vậy sao chị không nấu nhiều luôn, rồi mình ăn luôn thể.

– Anh Tường vẫn ngủ, chị còn bận cu Tí nên sẽ ăn sau. Với lại bọn chị hay ăn sáng muộn lắm. Vì tối qua không thấy em ăn gì nên chị sợ em đói thôi.

Lời nói giả tạo nhưng lại ngọt ngào đến không ngờ, khiến cho con người ta có thể dễ dàng tin ngay được. Nhưng con thỏ non trong người của Nhài đã biến mất từ lâu rồi. Giờ đây cô khôn ngoan tỉnh táo hơn bao giờ hết. Cô nhìn rõ con quỷ dữ đội lốt người của Ngọc đang hiển hiện trước mặt cô.

Nhài làm như vẻ hốt hoảng nói:

– Thôi ch:ết, em vào chuẩn bị đồ lát nữa tới công ty. Hôm nay là ngày đầu tiên em đi làm việc nên cần phải đúng giờ. Chị để đó em sẽ ra ăn liền.

Nói rồi Nhài bước vội vào trong phòng, cu Tí bên này bỗng khóc ré lên . Ngọc có vẻ không hài lòng, nhưng cũng phải bước nhanh vào phòng để bồng con.

Nhài khóa trái cửa phòng rồi ngồi nghĩ, không biết những ngày tiếp theo, cô sẽ phải đối phó với đôi gian phu dâm phụ này như thế nào. Mọi kế hoạch đã được sắp đặt sẵn, nhưng không phải ngày một ngày hai mà dễ dàng thực hiện ngay được. Tất cả phải từ từ từng bước. phải chờ có thời gian thích hợp.

Chợt chuông điện thoại của Nhài reo lên, đó là bà Kha gọi tới. Hai mẹ con trò chuyện một lát. Bà kha dặn dò cô phải thật cẩn thận, làm bất cứ việc gì cũng phải cân nhắc cho kỹ. Nếu không chịu được thì hãy quay về với bố mẹ.

Cô chưa kịp chào mẹ, bỗng dưng phía bên ngoài có tiếng gì đó kêu loảng xoảng , rồi tiếng của Tường nói lớn nhưng ngắt quãng:

– Ngọc, Ngọc ơi… Cái gì thế này…

Linh tính như có chuyện gì đó, Nhài đứng bật dậy mở cửa bước ra ngoài, sau đó đi nhanh tới nơi có tiếng của Tường. Một cảnh tượng hãi hùng diễn ra trước mắt của Nhài. Tường nằm phủ phục xuống dưới nền nhà , mặt thâm lại. Tô phở bị đổ một ít ra bàn, chiếc muỗng rơi xuống dưới. Cô vội cất tiếng hỏi:

– Anh Tường, anh sao vậy?

Nhìn Tường hai tay ôm bụng quằn quại, miệng há ra nước dãi chảy ròng ròng nom phát khiếp. Nhài vội vàng gọi lớn:

– Chị Ngọc, chị ra ngoài này mau lên.

Phải một lát sau Ngọc mới ngó mặt ra, bỗng dưng mặt cô ta biến sắc nhanh chóng. Tại sao người nằm dưới nền nhà lại là Tường. Cô ta đưa mắt nhìn Nhài sau đó lại chạy đến bên Tường nói lớn:

– Nhài, em đã làm gì anh ấy. Em nói mau. Những ngày qua anh chị sống bên nhau rất yên ổn, em mới về tối qua thôi, mà bây giờ anh ấy xảy ra chuyện rồi. Gọi cấp cứu mau lên.

Nhài rất bình tĩnh trước những lời buộc tội của Ngọc. Cô đi vào phòng lấy máy bấm gọi xe cấp cứu. Sau đó nói với Ngọc:

– Chị ở nhà với con, để em tới bệnh viện cùng anh ấy.

Trong lúc chờ xe cấp cứu, Nhài đảo mắt về phía bàn bếp, cô với nhanh cái lọ đựng bột ngọt đổ hết ra bồn rửa bát, trút một ít nước phở vào rồi đậy chặt nắp lại.


               
Mẹo: Bạn có thể sử dụng các phím trái, phải, A và D trên bàn phím để chuyển giữa các chương.                
 
×           Ad Banner