Xe c:ấp cứu đã tới nơi, Tường được đưa ra ngoài để lên xe tới b:ệnh viện. Ngọc tay bồng con, cái miệng gào lên:
– Anh ơi đừng bỏ mẹ con em. Nhài, tại sao em lại có tâm đ:ịa á:c đ:ộc như vậy. Anh chị đối với em thế nào em có biết không.
Những người gần đó thấy ồn ào liền ra ngó xem có chuyện gì. Khi thấy Ngọc khóc lóc gọi tên Tường, Rồi nghe những câu nói của cô ta, ai cũng nhìn Nhài với ánh mắt khó hiểu. Nhưng cô không tỏ thái độ gì khác, mà bình tĩnh ngồi lên xe c:ấp cứu cùng Tường tới b:ệnh viện.
Tường được các bác sĩ đưa vào phòng cấp c:ứu rửa r:uột. Anh tạm thời qua cơn ng:uy kịch nhưng vẫn bị hôn m:ê sâu.
Không sao chép truyện reup trên mọi nền tảng khác. Điều đó là h:ành vi ăn c:ắp chất xám của người khác, là cố tình vi ph:ạm quyền tác giả.
Nhài đưa cái hộp đựng ít nước phở cho các bác sĩ, sau đó cô ngồi lặng lẽ trước cửa phòng cấp cứu. Lúc này cô bỗng thấy hoang mang, không biết rằng việc mình quay lại có đúng hay không. Mặc dù cô không hề liên quan gì tới việc Tường phải vào viện cấp cứu, nhưng nếu Tường có mệnh hệ gì, Thì cô cũng cảm thấy day dứt không yên.
Chắc chắn rằng Ngọc đã bỏ th:uốc để hại cô. Vì Nhài không tin tưởng Ngọc, nên cô đã rất cẩn thận đề phòng, Nhài đã không ăn tô phở đó. Không ai nhìn thấy Tưởng đã ăn phở, nhưng Nhài biết rõ rằng anh đã trúng đ:ộc thay cô.
Nhài nghĩ, nếu cô không quay về, thì Ngọc sẽ không á:c đ:ộc như vậy, và Tường sẽ không bị nguy hiểm đến tính m:ạng như thế này.
Hai hàng nước mắt của cô bắt đầu chảy dài, cô không sợ bị Ngọc đổ tiếng oan, bởi vì cô tin rằng sự thật sẽ vẫn là sự thật. Nhưng cô buồn vì cái lòng người quá th:âm đ:ộc nham h:iểm. Không phải vì cô may mắn, mà là cô đã lường trước được mà tránh. Không đời nào một con người như Ngọc lại tốt với cô, không đời nào cô ta dậy sớm mà nấu ăn sáng cho Nhài được.
Nhận được điện thoại của Ngọc gọi tới, ông Vũ bà bà Loan vội tới viện chỗ con trai. Vừa thấy Nhài, bà Loan lao tới tát túi bụi vào mặt cô, cái miệng bà ta gào lên:
– Con rắn đ:ộc, con yêu tinh. Mày đã hại ch:ết con bà, mày đi đâu m:ất tích mấy tháng trời, sao không ch:ết luôn đi còn vác x:ác về đây báo hại con tao. Mày ch:ết đi, ch:ết đi.
Bà ta gào khóc, tay bà ta đánh vào mặt vào đầu của Nhài liên tiếp. Tới lúc này bà mới biết là Nhài đã quay về. Bởi vì thời gian gần đây bà ấy có công việc gì đó, bà ta đi tối ngày, có khi qua đêm tới sáng mới về. Vậy thì thời gian đâu mà quan tâm đến những việc khác trong gia đình.
Ông Vũ ngăn bà lại, nhưng bà ta vẫn lao tới chỗ Nhài mà vừa đánh vừa chửi. Bà dùng những lời t:ục tĩu nhất trên đời để xổ vào mặt của Nhài. Không hiểu vì xót con, hay là lúc này bà mới lộ nguyên hình là một con hổ dữ. Hình ảnh của người mẹ chồng hằng ngày mà Nhài vẫn biết đã biến đâu mất, mà chỉ còn là một người đàn bà chua ngoa hung dữ thật đáng sợ.
– Mày không ăn được thì đạp đổ đúng không? Đằng sau cái mặt giả nai của mày, là lòng dạ của con quỷ dữ. Mấy tháng qua mày đi lăng loàn ở bên ngoài, bây giờ mày quay về hạ đ:ộc con trai bà để chiếm đoạt tài sản, tại sao người nằm trong kia không phải là mày? Đồ thứ đàn bà thối tha, ba mẹ mày đã ch:ết đâu mà không biết dạy mày. Trả con lại cho tao, tao g:iết mày.
Nhài choáng váng vì những câu nói của mẹ chồng. Hai hàng nước mắt tuôn ròng ròng trên mặt, đầu tóc rối bù vì bị bà mẹ chồng đánh đập. Ông Vũ không chịu được nữa nói lớn:
– Bà thôi ngay, đây là bệnh viện, không phải là nơi bà muốn làm gì thì làm. Chuyện đâu rồi sẽ có đó, bằng chứng đâu mà bà đổ tội cho con Nhài ?
Bà ta quay ngoắt lại trợn mắt nhìn chồng nói lớn:
– Con trai tôi nằm trong kia không biết sống ch:ết thế nào, vậy mà ông còn bênh con chó ch:ết này à. Tại sao ông lại nói không phải do đó, có phải là ông có gì với nó không?
Ông Vũ ông nắm chặt hai bàn tay, các ngón tay nổi gân guốc như muốn bẻ gãy từng chiếc răng của bà Loan. Mặt ông đanh lại, hai hàm răng nghiến chặt cố kìm nén cơn tức giận. Lúc ấy mấy cô y tá chạy ra nói:
– Chúng cháu yêu cầu người nhà bệnh nhân giữ trật tự.
Vừa lúc ấy, có hai chú công an mặc bộ màu xanh cỏ úa tới hỏi:
– Cho hỏi, ai là người nhà của bệnh nhân Tường?
Bà Loan thấy công an tới, liền khóc tru tréo:
– Tôi là mẹ của thằng Tường đây, các anh bắt ngay con đàn bà kia cho tôi. Chính nó hại con trai tôi. Nó đi biền biệt mấy tháng trời, tối hôm qua nó mới quay về nhà thì sáng nay con tôi xảy ra chuyện. Các anh ơi, hãy đòi lại công bằng cho con trai tôi. Con ơi…
Một anh công an nói nhỏ nhẹ:
– Yêu cầu bác trật tự cho chúng tôi làm việc.
Nhài được mời tới một phòng trong bệnh viện. Sau khi nghe anh công an hỏi, cô kể sơ qua lại câu chuyện một cách bình tĩnh. nghe xong anh công an hỏi lại:
– Vậy ai là người đưa anh Tường tới bệnh viện, và ai đã đưa cái hộp đựng nước phở có đ:ộc cho bác sĩ.
– Dạ thưa, là cháu ạ.
– Được rồi, chúng tôi phải tạm thời đưa cô về trụ sở để điều tra tiếp. Cô vui lòng đi theo chúng tôi.
Nước mắt của Nhài bắt đầu trào ra, cô cúi mặt nói giọng run run:
– Dạ vâng, cháu chỉ xin các chú một điều, là tạm thời không cho bố mẹ cháu biết chuyện có được không ạ.
Nhìn Nhài đi theo các anh công an ra xe, ông Vũ xót xa nhưng không biết làm thế nào. Ông hiểu, cô con dâu hiếu đạo không bao giờ nó lại làm chuyện đ:ộc á:c như vậy. Nhưng trong nhà chỉ có ba người, người trúng đ:ộc lại là Tường. Hoàn cảnh lúc bấy giờ đã chống lại Nhài. Bởi vì Ngọc đang sống cùng với Tường rất tốt, Mà bản thân Nhài mới quay về nhà chiều hôm trước, sáng hôm sau đã xảy ra chuyện ngay. Vậy thì sẽ không có chuyện Ngọc đầu độc con trai ông được.
Trong phòng cấp cứu, Tường vẫn chưa tỉnh, bên ngoài thì mọi chuyện đang rối như tơ vò. Nhài không muốn cho bố mẹ mình biết chuyện vì sợ ông bà lo lắng. Nhưng bà Loan không hề đơn giản, bà tìm cách nhờ người báo tin cho bố mẹ của Nhài. Phải gọi ông bà ấy tới để mà trả tiền viện cho con trai bà, rồi đền bù sức khỏe cho nó. Nếu mà nó có mệnh hệ gì, thì ông bà ấy bán cả cơ nghiệp đi để đền m:ạng cho con của bà.
Lúc này Ngọc ở nhà bắt đầu lên mạng rao bán xe phá giá, với lý do là cần tiền gấp để chạy chữa cho chồng. Cô nói rằng nếu cần thiết bán cả nhà để đổi lấy mạng sống cho anh ấy. Những lời nói kêu gọi thảm thiết ấy làm cho một số người đã mủi lòng. Nhưng xe máy chứ không phải là một thứ hàng hóa khác. Khi mua xe lại phải liên quan tới giấy tờ đăng ký, cho nên Ngọc có muốn bán đổ bán tháo cũng không thể nhanh được.
Cô đang bận bịu với những mớ giấy tờ và những con số tiền tiền tỷ, bất ngờ có mấy anh công an tới đọc lệnh khám nhà kiểm tra hiện trường.
Ngọc chột dạ, thái độ cô thay đổi ngay thành khuôn mặt đau khổ, cô khóc lóc nói:
– Các anh không cần phải điều tra kỹ làm gì, chồng em bạc m:ệnh vì con vợ cũ độc ác. Em đang cố gắng bán hết hàng gom tiền để chạy chữa cho anh ấy.
Một anh lớn tuổi nhất quay ra hỏi Ngọc:
– Khi cô Nhài về, giữa ba người có xảy ra cãi vã gì không.
Ngọc trả lời nhanh:
– Dạ không ạ, cô ta rất vui vẻ và nói muốn ở lại đây sống hòa thuận với vợ chồng em. Vậy mới biết lòng dạ cô ta thâm độc đến mức độ nào.
Ngọc nói như thể Nhài là kẻ thứ ba tới đây phá đám vậy. Các anh công an bắt đầu làm nhiệm vụ của mình. Họ bước thẳng lên gác, việc đầu tiên là tới phòng bếp. Trên bàn ăn và dưới nền nhà đã được dọn sạch. Nhưng nhìn kỹ vẫn còn vương vãi mấy sợi mi phở. Các anh cẩn thận gói những thứ đó vào trong một cái túi nhỏ. Họ bắt đầu vào phòng ngủ của hai vợ chồng Tường. Toàn bộ tủ cá nhân, tủ quần áo và bàn trang điểm không có vấn đề gì bất thường. Khi sang tới phòng bên cạnh, nơi Nhài đã ngủ đêm qua, trong đó chỉ có duy nhất một chiếc đệm , một túi xách nhỏ đựng đồ cá nhân, ngoài ra không có bất cứ một thứ đồ dùng gì khác.
Anh công an lượm luôn túi xách của Nhài mang ra ngoài. Họ vẫn kiếm tìm, tất cả các thùng rác đều đã được thay bao nilông mới. Lúc ấy anh lớn tuổi nhất lại nói với Ngọc:
– Cảm ơn cô, chúng tôi đã xong nhiệm vụ.