Ông Vũ ngạc nhiên, là ai mà lại muốn gửi đồ cho ông, đặc biệt lại gửi qua con Nhài mới lạ chứ. Không để ông chờ lâu, Nhài mở túi xách lấy ra một tờ giấy đã cũ được gấp nhỏ. Đó là một loại giấy có từ nhiều năm trước, nó màu nâu giống như màu vỏ bao xi măng và không có dòng kẻ. Nhài cẩn thận lễ phép đưa cho ông Vũ rồi nói:
– Bố mở ra xem đi ạ.
Như đã đoán ra được điều gì, ông Vũ đón tờ giấy từ cô con dâu, nét mặt của ông biến sắc nhanh chóng. hai bàn tay run run mở tờ giấy ố loang lổ, được gấp nếp chắc là từ lâu lắm. Các mép của tờ giấy đã bị sờn rách, ở giữa có lỗ chỗ vết gián nhấm. Khi tờ giấy được mở ra, ông lặng người ngẩng lên nhìn Nhài. Chưa cần đọc nội dung những dòng chữ bên trong viết gì, ông vội hỏi:
– Tại sao con lại có thứ này, là ai đã đưa cho con, người ấy bây giờ đang ở đâu?
Ông cẩn thận vuốt tờ giấy cho phẳng hơn. Những dòng chữ trên đó đã mờ theo thời gian, nhưng ông vẫn dễ dàng đọc được, bởi vì chính tay ông đã viết bức thư này, mà mấy chục năm qua ông vẫn thuộc làu từng chữ.
Ông Vũ rời tay xuống dưới, hai mắt đã ngân ngấn nước. Không ai có thể dễ dàng lấy được nước mắt của đàn ông, nhưng một khi họ đã rơi nước mắt, thì chắc chắn rằng khi ấy họ đang rất xúc động.
Nhìn ông Vũ như vậy, Nhài thấy thương ông vô cùng. Mắt của cô cũng đỏ hoe từ khi nào, cô nói tiếp:
– Là dì Sáu đã nhờ con. Dì còn có một người con trai tên là Bảo, năm nay 29 tuổi đó ạ. Bấy lâu nay dì vẫn sống như vậy cùng với con trai thôi.
Ông Vũ lại một lần nữa bất ngờ. Chuyện đó là thật sao, 30 năm rồi tại sao bây giờ bà ấy mới nói cho ông biết. Thì ra ông đã hiểu lầm bà, ngay lúc này đây ông không hiểu là mình nên vui hay buồn. Trái tim ông như thổn thức quay trở lại ngày còn trẻ. Cái thời mà có muốn yêu cũng chỉ thầm giấu trong lòng, không dám mở miệng ra nói một câu tỏ tình.
Bất ngờ ông Vũ hỏi con dâu:
– Bố cảm ơn con nhiều lắm, bây giờ con nói cho bố biết, những ngày qua con đã đi đâu, tại sao con lại gặp được bà ấy?
– Chuyện dài lắm , sau này con sẽ kể cho bố nghe. Đây là địa chỉ của dì Sáu, con xin phép về nhà đây ạ.
Ông Vũ đứng dậy vội nói:
– Con có thể ở lại đây đợi mẹ về. Tối rồi con định đi đâu.
Nhài hiểu được ông Vũ đang nghĩ gì. Cô vui vẻ nói:
– Hồi chiều con đã về nói chuyện với anh Tường và chị Ngọc rồi. Chúng con nói chuyện với nhau, sẽ cùng sống hòa thuận, bố yên tâm đi con sẽ không sao.
Ông Vũ buông tiếng thở dài lắc đầu. Ông nhìn theo cô con dâu đi khuất ra ngoài ngõ rồi quay trở lại ngồi xuống ghế. Tờ giấy có ghi vài dòng chữ, mà cách đây 30 năm ông gọi là thư tình, không ngờ bây giờ nó lại trở về trong tay ông.
Vậy là rõ rồi, câu chuyện của hơn 30 năm về trước nay lại hiện về. Ngày ấy tại một xóm nghèo, có hai cô gái là Loan và Sáu cùng chơi với nhau rất thân. Họ thường rủ nhau chăn trâu cắt cỏ, có chút quà là cũng gọi nhau để chia phần. Vậy mà khi lớn lên, tình bạn đẹp ấy đã trở thành kẻ th:ù của nhau chỉ vì hai người cùng yêu một chàng trai, người đó chính là ông Vũ bây giờ.
Ngày trẻ, ông Vũ là một chàng trai rất sôi nổi ở trong xóm. Từ sinh hoạt đoàn đội, cho tới khi làm tập thể ngoài đồng, anh luôn nổi trội nhất đám trai làng vì khướu hài hước và có giọng hát rất hay. Mấy cô gái đều ch:ết mê ch:ết mệt chàng Vũ vì cái tài lẻ ấy . Nhưng Vũ đã đem lòng yêu cô gái tên là Sáu ở cuối làng. Nhưng họ chỉ thầm thương trộm nhớ chứ chưa một lần dám công khai cho mọi người biết.
Sáu là người nhút nhát, nhưng ngược lại Loan lại là một cô gái bạo dạn và rất sôi nổi . Cô đem lòng yêu Vũ, nhưng anh lại có vẻ không để ý tới cô. Thấy vậy một hôm cô đánh liều nói lời tỏ tình với anh. Không ngờ cô được Vũ tạt cho một gáo nước lạnh vào mặt, đó là câu trả lời:
– Anh cảm ơn tình cảm của em, nhưng anh chỉ có thể coi em như em gái. Bởi vì trong lòng anh đã yêu Sáu mất rồi.
M:áu trong người Loan bắt đầu sôi lên, con Sáu nó có gì hơn mình kia chứ. Mình vừa xinh đẹp lại khôn ngoan lanh lợi hơn nó. Nếu không có nó, hôm nay anh Vũ nhất định nhận lời tỏ tình của cô.
Nguyễn Thơ không cho phép bất kỳ ai tự ý sao chép truyện reup trên các nền tảng khác. Đó là quyền tác giả!
Rồi Loan về suy nghĩ rắp tâm c:ướp người yêu từ tay của bạn thân. Tối hôm đó Loan tới nhà Sáu tìm mấy lần nhưng đều không gặp. Loan biết chắc rằng Sáu đang đi chơi cùng với Vũ nên tức lắm. Loan đợi bằng được Sáu ở ngoài cổng, tối khuya mới thấy cô bạn gái đi đâu về, dưới ánh trăng giữa tháng, Loan thấy rõ nét mặt rất vui của Sáu, hai má nó như ửng đỏ vì e thẹn điều gì. Bỗng Loan nói:
– Mày đi đâu tới giờ này mới về, làm tao đợi mãi.
– Có chuyện gì vậy, muộn rồi sao không đi ngủ đi, còn đứng đây đợi tao thế hả Loan.
– Có chuyện này tao cần phải kể cho mày nghe. Anh Vũ nói yêu tao đó, mày biết không.
Sáu sững sờ, cô không tin vào tai mình nữa, nhưng những điều này chính tai cô vừa nghe thấy từ miệng của Loan nói ra, vậy thì không thể sai được. Từ trước tới nay cô với nó như chị em ruột thịt, nên nó không thể nói dối cô. Nước mắt của Sáu rơi từ bao giờ mà cô không biết. Loan nắm tay của Sáu cười nói:
– Tối hôm kia, anh ấy đã hẹn gặp tao cạnh bụi tre cuối xóm. Mày có biết anh ấy nói gì không, lúc ấy tao vui quá nên chẳng nghe thấy gì. Tới khi tao đã trao cho anh ấy đời con gái, anh ấy nhắc lại là sẽ cưới tao.
Sáu rút bàn tay mình ra khỏi tay của Loan rồi chạy về nhà. Những ngày tiếp theo cô tránh mặt không gặp Vũ nữa. Một tháng sau, cô phát hiện bản thân mình đang có điều gì đó khác lạ. Cô biết rằng mình đã mang th:ai với Vũ mất rồi. Thế là cô cuốn gói bỏ đi khỏi nhà, Hành lý cô mang theo người là một bộ quần áo, và một bức thư mà Vũ đã viết để tỏ tình với cô.
Ngày ấy thanh niên còn nhát lắm, yêu mà không dám nói nên đành viết ra giấy. Trong một buổi đi chơi tối chỉ có hai người, Vũ dúi vào tay Sáu rồi nói:
– Em mang về mở ra rồi đọc đi, đó là những điều anh muốn nói với em từ lâu.
Rồi họ hẹn gặp nhau từ đó. Sau một lần gần gũi bên nhau, Vũ thì thầm bên tai Sáu :
– Nếu sau này chúng mình có con, là con trai thì anh sẽ đặt tên là Bảo, con gái anh sẽ đặt tên là Hiền.
Vậy là bà Sáu đã làm theo lời của ông đặt tên con trai mình là Bảo. Ông còn nhớ khi ấy Sáu vui lắm, cô cười khanh khách rồi nói rằng:
– Bố là Vũ, thì đặt tên con là “bão” cho xong. Nhưng như vậy thì sợ rằng cuộc đời sẽ gặp nhiều vũ bão, cực lắm anh à.
Và đúng như lời cô nói, cuộc đời của mẹ con cô đúng là rất nhiều sóng gió, mà cho tới bây giờ ông mới được biết.
Ông Vũ cảm thấy trái tim mình như đau nhói. Vậy là trong suốt thời gian qua, ông đã bỏ rơi vợ con mình mà đi lấy người đàn bà khác. Để rồi ông đã phải sống trong một cuộc hôn nhân mà không ai mong muốn.
Bất giác ông thốt lên:
– “Anh đã sai rồi. Anh không dám mong em tha thứ, nhưng nhất định anh sẽ tìm mẹ con em để tạ tội”
Nhài quay trở về nhà khi trời đã tối hẳn. Tới nơi cô thấy Tường đang ngồi hút thuốc gần cửa. Cô cất tiếng hỏi:
– Anh ăn tối chưa?
Tường ngẩng mặt lên, anh dụi vội điếu thuốc vào cái gạt tàn rồi đứng lên nói:
– Anh vẫn chưa, em đi đâu về vậy.
– Em ra ngoài có chút việc. Em đã nộp hồ sơ xin việc rồi. Từ ngày mai em bắt đầu đi làm.
Tường hỏi lại:
– Em đi làm ở đâu.
– Em có bằng đại học, nên dễ dàng xin vào làm trong văn phòng ở công ty gần đây. Công việc ở nhà anh với chị Ngọc quản lý là đủ rồi. Em đi làm sẽ hợp lý hơn.
Nhài dắt xe vào phía trong rồi bước nhanh lên gác. Cô nhìn sang phòng bên cạnh, thấy Tường đã trải đệm rất sạch sẽ. Cô bước nhanh vào trong, rồi quay người khóa cửa phòng, sau đó để nguyên quần áo nằm xuống chiếc đệm.
Bỗng Nhài nghe tiếng của Tường gọi phía ngoài:
– Nhài, em ngủ chưa. Anh vào có được không.
Nhài đứa mắt nhìn tay nắm cửa, Tường cố mở nhưng cửa đã bị Nhài khóa bên trong. Cô im lặng không trả lời, Tường gọi tiếp:
– Nếu không, em có thể ra ngoài này chúng ta nói chuyện. Anh có chuyện muốn nói với em.
Nhài mỉm cười một mình, rồi cô nói vọng ra ngoài:
– Hôm nay em hơi mệt, có chuyện gì mai chúng ta hãy nói anh à.