1
Bố tôi chuyển cho tôi 600.000 nhân dân tệ làm chi phí cho tôi đi du học.
Tôi hẹn bạn trai ra ngoài nói chuyện, bất ngờ là anh lại lái chiếc xe mới của mình đến.
Xe Porsche. Giá của chiếc xe này vượt xa mức tiêu dùng của Chu Ngạn Lương.
Tôi nhíu mày ngồi vào ghế phụ. Chu Ngạn Lương vỗ tay lái đầy tự hào, nói: “Chiếc xe này thế nào? Sau này chở em về nhà bằng chiếc Porsche này, em cũng hãnh diện hơn.”
Tôi lạnh lùng: “Thể diện của em không cần xe của anh hỗ trợ.”
Sắc mặt Chu Ngạn Lương sầm lại, tôi tiếp tục chất vấn: “Anh vừa trả tiền đặt cọc mua nhà, lại mua chiếc xe này, lương của anh có đủ trả tiền vay mua nhà mua xe không? Sau này anh định sống thế nào?”
Anh không bận tâm: “Không phải còn có em sao. Chúng ta kết hôn, anh đã bỏ khoản lớn mua nhà mua xe rồi, tiền lương của em dùng làm chi phí sinh hoạt của hai chúng ta.”
Anh nói mua nhà mua xe là chi phí của hai người, nhưng về mặt pháp lý thì hai việc này không liên quan gì đến tôi.
Tôi rất phản cảm, tôi chưa bao giờ yêu cầu anh mua xe, càng không nói đến việc mua Porsche. Nhưng anh lại đương nhiên cho rằng tôi phải trả giá cho sự phù phiếm của anh.
Không khí trong xe im lặng ngột ngạt.
Chu Ngạn Lương phát hiện không đúng, nhìn tôi chằm chằm.
Tôi hạ quyết tâm, nói với anh: “Bố đồng ý cho em chi phí sinh hoạt đi du học, ngày hôm qua mới chuyển cho em 600.000.”
Mắt Chu Ngạn Lương sáng lên, hưng phấn: “Em đừng đi du học. Đưa 600.000 đó cho anh, 300.000 để trang trí nhà cưới và 300.000 nhân dân tệ để trả nợ mua xe. Như vậy cuộc sống của chúng ta sẽ dễ dàng hơn”.
Tôi nghiêm nghị nâng cao giọng: “Chu Ngạn Lương, đây là tiền đi du học của em.”
Vẻ phấn khích của Chu Ngạn Lương hơi hạ xuống, anh lờ đi vẻ không vui của tôi, tiếp tục PUA: “Em phải suy nghĩ kỹ. Em có thể sẽ không tìm được việc làm tốt sau khi đi du học, hơn nữa sau khi tốt nghiệp em cũng gần 30 tuổi rồi. Một người phụ nữ 30 tuổi như em thì còn có thể làm gì nữa?! Muốn gia đình thì em không có gia đình, muốn sự nghiệp thì em mới ra trường, đến lúc đó ai cần em?”
Anh nghiêm túc: “Nếu em nhất quyết muốn đi du học, chúng ta chia tay.”
Khi lời chia tay từ miệng anh thốt ra, tim tôi như bị đâm một nhát. Ban đầu tôi định sẽ cùng anh yêu xa. Giờ có vẻ điều này không còn cần thiết nữa.
Tôi quyết đoán bước ra khỏi xe, nói với anh: “Trở thành vợ anh không phải là điều đáng để em tự hào trong cuộc đời này. Nhưng trở thành một dược sĩ giỏi về ung thư thì phải.”
2.
Lần cãi vã này rất khó chịu, tôi và Chu Ngạn Lương bắt đầu chiến tranh lạnh. Giằng co 2 ngày, Chu Ngạn Lương không chờ được tôi cúi đầu.
Anh gửi tin nhắn xin lỗi tôi trước:
[Em yêu, đừng giận mà, anh sai rồi.]
[Anh để đồ ở cửa, em nhớ cho vào tủ lạnh kẻo hỏng nhé.]
Ngoài cửa đặt một túi to, bên trong là đủ loại thức ăn đã được chế biến săzn. Tôi từng than thở với Chu Ngạn Lương là không muốn nấu ăn hay ăn cơm hộp. Sau đó mỗi khi cuối tuần rảnh rỗi, Chu Ngạn Lương sẽ chế biến thức ăn sẵn rồi đưa sang cho tôi.
Lòng tôi mềm lại, mang túi vào phòng khách. Không biết nên cho vào tủ lạnh hay vứt luôn vào thùng rác.
Điện thoại ting lên một tiếng, Chu Ngạn Lương lại gửi tới tin nhắn dài.
[Xin lỗi em yêu, hôm đó anh không nên nói việc chi phí sinh hoạt với em. Anh nghĩ hai chúng ta chỉ còn thiếu một hôn lễ, trong lòng anh đã xem em là vợ mình, là người gần gũi không thể tách rời, không ngờ quan hệ chúng ta vẫn chưa đến mức đó.]
[Anh sai rồi, khoản vay mua nhà mua xe bố mẹ anh sẽ hỗ trợ một phần, sau này không trông chờ em trả tiền đâu, đừng giận.]
Mỗi câu anh ta nói đều là xin lỗi, mỗi từ anh ta nói đều chỉ trích tôi là người chi li nhỏ mọn.
Tôi thấy khá buồn, một người đàn ông săn sóc tôi chu đáo như thế cũng sẽ tính toán với tôi trong mọi việc.
Tôi ném đồ ăn của Chu Ngạn Lương gửi đến vào thùng rác, gọi điện thoại qua: “Chu Ngạn Lương, chúng ta…”
Hai chữ chia tay còn chưa nói thành lời, Chu Ngạn Lương đã cắt ngang lời tôi, đáng thương cực kỳ nói: “Nam Tinh, anh bị tai nạn xe. Em có thể… đến đây với anh không? Bây giờ anh chỉ có một mình, chân đau quá, muốn uống nước cũng không thể dậy nổi.”
Câu “chỉ có một mình” làm tôi xúc động.
Ba năm trước, tôi nhập viện vì xuất huyết dạ dày, bố mắt điếc tai ngơ, từ chối nhận điện thoại của bác sĩ. Tôi nhớ rất rõ cảm giác tuyệt vọng khi nằm một mình trên giường bệnh.
Lúc đó Chu Ngạn Lương là hội phó hội sinh viên đã ở cùng tôi mấy ngày, giúp tôi vượt qua giai đoạn khó khăn.
Xem như là vì tình người đi. Tôi tự nhủ.
3.
Trong phòng toàn mùi thuốc sát trùng, chân Chu Ngạn Lương được băng bó nhìn hơi đáng sợ.
Anh lúng túng giải thích: “Hôm qua anh vô tình bị tông, may là có người qua đường đưa anh đến bệnh viện.”
Trong phút chốc tôi thấy hơi áy náy.
Chu Ngạn Lương hơi ngượng ngập: “Anh biết em rất bận, thời điểm quan trọng này lại nhờ em chăm sóc anh. Em không giận chứ?”
Tôi lắc đầu, thả sách xuống bàn: “Không sao, anh cũng từng chăm sóc em rồi. Em ở đây học cũng được.”
Vì để không bị quấy rầy, tôi chuẩn bị trước thuốc, nước uống, đồ ăn vặt cho anh. Tôi ngồi bên cạnh đọc sách. Chu Ngạn Lương thấy mấy quyển sách dày cộp của tôi thì tặc lưỡi: “Em thực sự muốn đi du học à.”