Tôi quay đầu lại nhìn với vẻ không vui, Chu Ngạn Lương lại đổi giọng: “Học đi học đi, anh không quấy rầy em.”
Nói thì vậy nhưng một phút anh gọi tôi 5-6 lần, không phải bảo tôi rót nước ấm thì lại bảo tôi rửa trái cây. Chỉ cần tôi ngồi xuống không đến một phút là đã bị anh gọi. Cho dù đồ ngay trước mặt mà anh vẫn không chịu lấy.
Tôi rất bực bội, cảm giác bị anh làm phiền khi tôi tập trung đọc sách.
Đến khi không còn tìm được lý do nữa thì anh ta nói với tôi: “Em nhìn ngoài cửa sổ xem có con chim nào không? Ồn ào làm anh nhức đầu quá.”
Tôi xác định, anh ta cố tình.
Tôi nghiêm túc, lý trí nói: “Chu Ngạn Lương, em tìm người chăm anh.”
Chu Ngạn Lương biến sắc, lập tức nổi giận: “Anh vì em mà gãy chân, em chăm sóc anh cũng không được?”
Tôi không chịu nổi nữa, hỏi: “Không phải em nói sẽ mời người chăm sóc anh sao? Hay anh muốn em phải mất thời gian quý báu của mình để làm những việc tầm thường như bê trà rót nước hầu hạ anh?”
Chu Ngạn Lương nhìn tôi mỉa mai: “Vậy là chăm sóc anh không phải chuyện đáng giá? Du học quan trọng vậy sao? Quan trọng hơn cả việc chăm sóc bạn trai? Cố Nam Tinh, em nói thẳng đi, em không yêu anh, không quan tâm đến anh.”
Tôi cảm giác Chu Ngạn Lương đang ép tôi không đi du học để chứng minh yêu anh ta. Nhưng anh ta không hiểu, đối với tôi, từ trước đến giờ tình yêu không phải là lựa chọn đầu tiên.
Cơn thịnh nộ sôi sục trong lòng tôi chỉ miễn cưỡng ép xuống khi nhìn chân anh ta.
Tôi bình tĩnh nói: “Em sẽ tìm người chăm sóc anh, sử dụng hay không là tùy anh.”
Tôi cất sách vào túi xách, đang định đi thì công ty tư vấn du học gọi điện thoại cho tôi.
“Chào cô, cô muốn hỏi việc hoàn trả chi phí tư vấn phải không?”
Tôi ngạc nhiên đáp: “Không có.”
Người tư vấn nói: “Ồ, tôi định giải thích với cô rằng tiền hoàn trả phải được trả về nguồn ban đầu, không thể chuyển vào thẻ ngân hàng của người khác…”
Trong nháy mắt, tôi nhìn về phía Chu Ngạn Lương. Chu Ngạn Lương chột dạ nhìn sang hướng khác.
4.
Trong lòng anh ta có quỷ!
Thảo nào anh ta liên tục kiếm cách đuổi tôi đi, thì ra sợ tôi phát hiện.
Tôi phẫn nộ nhìn chằm chằm anh ta, hỏi: “Tại sao anh lại hoàn trả phí tư vấn của tôi?”
Chu Ngạn Lương phủ nhận: “Anh không có.”
Tôi cười khẩy vạch trần anh ta: “Muốn hoàn phí tư vấn của tôi, còn muốn họ chuyển tiền vào thẻ của anh. Nội dung cuộc trò chuyện người tư vấn đã chụp màn hình gửi sang, số thẻ của anh. Chu Ngạn Lương, anh còn có thể ghê tởm hơn được nữa không?”
Mặt Chu Ngạn Lương hết xanh lại đỏ, thẹn quá thành giận: “Tại sao em cứ khăng khăng đi du học? Ở yên ổn trong nước không được sao? Trăng ở nước ngoài tròn hơn à?”
Tôi nản lòng thoái chí nhắm mắt lại, cảm giác nói bất cứ điều gì với anh ta cũng thừa thãi.
Chu Ngạn Lương tức tối hét to: “Em có biết học vấn của em cao hơn anh khiến anh rất mất mặt không? Em có từng suy nghĩ đến lòng tự trọng của anh không?!”
Lửa giận trong lòng tôi bùng lên, anh ta tự ti không tự mình phấn đấu phát triển mà còn muốn kéo tôi xuống.
Chu Ngạn Lương vẫn còn trong cơn giận: “Em không tin tưởng đàn ông đến thế sao? Em nghĩ anh không nuôi nổi em, hay sẽ giống như bố em, nhân lúc em ốm mà dẫn tình nhân về nhà?”
Tôi bùng nổ: “Sự thật chứng minh, bài học kinh nghiệm của cuộc đời tôi hoàn toàn chính xác. Cuộc đời tôi không cần một người đàn ông kéo tôi xuống!”
Chu Ngạn Lương sốc đến mức á khẩu không nói nên lời.
Tôi xách túi lên, dứt khoát quay người rời đi.
“Đợi đã!” Chu Ngạn Lương nhảy dựng lên khỏi ghế sô pha, nhanh chóng đuổi kịp tôi trong vài bước, túm chặt tay tôi: “Anh đã bảo em đợi đã.”
Tôi kinh ngạc nhìn cái chân bị thương của anh ta, một người gãy chân sao có thể chạy tới mà mặt không đổi sắc?
Chu Ngạn Lương cũng nhận ra mình bị bại lộ, mất bò mới lo làm chuồng nhón cái chân bị thương lên.
Tôi giơ tay tát anh ta một cái: “Anh còn lừa tôi. Cút!”